Gia chủ Giang như thể đã nghe được thánh chỉ, lúc này sắc mặt thở dài, nói: “Đúng, đúng vậy, cậu hai đối với nhà họ Giang chúng tôi tốt lắm, tôi sẽ không làm khó cậu hai.”
Khi lời nói rơi xuống, cả người gia chủ Khương run lên.
Khoảnh khắc tiếp theo, máu đen từ khóe miệng chảy ra, cả người chậm rãi mềm nhũn trên mặt đất, không tiếng động nữa.
Rõ ràng là ông ta đã nuốt phải chất độc trước khi đến đây.
Là người đứng đầu một gia đình y học, ông ta kiểm soát rất tốt liều lượng chất độc.
Tổng quản Bùi khẽ nhíu mày, sau đó nhẹ giọng nói: “Người đâu, đưa thi thể về nhà họ Giang chôn”
“Ngoài ra, để nhà họ Giang tự mình chọn một gia chủ mới.”
Nói xong, tổng quản Bùi quay người rời đi.
Làm quan đối với cậu hai luôn có thưởng có phạt, lần này nhà họ Giang phá được sự kiện trọng đại của cậu hai cũng chỉ là hình phạt nhẹ nhất.
Sảnh phụ của biệt viện Bạch Vân, ở đây đơn giản trang nhã, mang hơi hướng phong cách thời cổ xưa.
Một đám người xúm lại, nhưng đều khoanh tay đứng nhìn, không ai dám ngồi.
Và ở phần sâu nhất của sảnh phụ có chín bậc, trên đó đặt năm chiếc ghế La Hán được chạm khắc từ gỗ đàn hương lá nhỏ, lúc này chỉ còn chiếc ghế La Hán chính giữa.
Người này mặc đồ trắng, lúc này đang đánh cờ với chính mình, là cậu hai của nhà họ Bùi và là người đứng đầu trong bốn tứ kiệt của nhà họ Bùi, Bùi Văn Kiên.
Ba kiệt còn lại đã không xuất hiện hôm nay, bao gồm cả Bùi Diễm Lan, cũng không biết họ rốt cuộc ở đâu.
Bùi Văn Kiên dường như đã gặp phải một số vấn đề vào lúc này, quân cờ đen trên tay vẫn chưa hạ xuống.
Một lúc lâu sau, quân cờ bị anh ta búng ngón tay rơi xuống sàn sảnh vang lên một tiếng giòn giã.
Rõ ràng có hàng trăm người đang tụ tập, nhưng không ai dám nói một lời nào cả. Chỉ có tổng tổng quản Bùi lằng lặng bước xuống, cầm quân cờ lên, kính cẩn gửi cho Bùi Văn Kiên.
Diệp Thiếu Dương cầm lấy quân cờ, thản nhiên dựa vào trên ghế La Hán, nhẹ giọng nói: “Chúng ta định kỳ hàng tháng họp đi.”
“Vâng!”
Ngay sau đó, các giám đốc điều hành của mỗi công ty đã nộp đơn từ bên dưới.
“Cậu hai, công ty đầu tư đầu tiên của nhà họ Bùi, đã trúng thầu ba dự án cơ sở hạ tầng ở Dương Thành trong quý này, và hai dự án nữa đang thảo luận với chính phủ. Ước tính lợi nhuận quý này sẽ vào khoảng chín trăm tỷ…”
“Cậu hai, công ty dược phẩm Bùi Thị, trong tháng này đã sẵn sàng ra mắt công chúng. Chúng ta chỉ có thể sắp xếp niêm yết sau khi cậu phát hành tài liệu…” . Tiên Hiệp Hay
“Cậu hai, công tác chuẩn bị cho công ty ô tô xuất nhập khẩu của nhà họ Bùi đã hoàn thành, kế tiếp chỉ còn thiếu kinh phí. Không biết có thể phân bổ bao nhiêu tiền. Xin Cậu hai quyết định.”
Mặc dù các doanh nghiệp này phải thắng hay thua, nhưng cuối cùng, tổng con số, lãi ròng tháng nhà họ Bùi rất ẩn tượng, lên đến ba nghìn năm trăm tỷ đồng!
Tất nhiên, nhà họ Bùi đã nuôi rất nhiều người.
Sau khi tiền lương và cổ tức được trả, lợi nhuận ròng này có thể phải được loại bỏ hơn một phần ba.
Nhựng dù vậy cũng đủ thấy thực lực của nhà họ Bùi.
Sau khi ký phát hành một ít văn kiện dự án đầu tư mới, Bùi Văn Kiên chậm rãi đứng dậy, ánh mắt đảo qua đại sảnh, một lúc sau mới cười nhẹ nói: “Ngoài những chuyện vụn vặt này, hôm nay còn có một chuyện nữa. Tôi muốn thông báo với các cô chú…”
“Người đó sắp trở lại Dương Thành…”
Tin tức vô cùng chấn động, tuy rằng linh cảm rất lâu nhưng vẫn có không ít người lảo đảo, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.
Người đó!
Đó là hình bóng trong lòng của rất nhiều người, thậm chí chỉ cần họ nhớ đến tên của người đó, họ cảm thấy sợ hãi và sợ hãi trong lòng.
Người đó vẫn chưa quay trở lại mà đã thủ tiêu Bùi Lệ Trân, gia chủ Khương đã chết. Khi anh ta trở lại thì còn đẫm máu đến mức nào nữa…
Nhà họ Bùi đã yên ổn được ba năm, chẳng lẽ vẫn sẽ thay đổi