Chàng Rể Quyền Thế

Chương 442: Chương 442




Ông cụ Trịnh cũng xì một tiếng cười, không hề do dự nói: “Người con rể ở rể này đương nhiên không có tư cách, đi tỉnh thành là chuyện vô cùng quan trọng, khi nào thì tới lượt cậu ta đi?”

“Nhưng mà chú ba chắc chắn là muốn đi, Tuyết Dương chắc hẳn cũng muốn đi? Bùi Nguyên Minh, tôi thật cảm thấy đau lòng cho anh, cả nhà vợ anh đều muốn đi Dương Thành, để lại một mình anh cô độc ở thành phố Hải Dương này, anh sẽ không bị đói chết chứ?”

Trịnh Chí Dụng dùng giọng điệu vô cùng chế giễu với Bùi Nguyên Minh mà nói Nhìn thấy vẻ mặt dương dương đắc ý của Trịnh Chí Dụng, Bùi Nguyên Minh không nói một lời.

Tên ngu ngốc này căn bản không hiểu được, chỉ cần anh muốn, lúc nào cũng có thể khuấy đảo Dương Thành.

Chỉ là lần này Trịnh Tuyết Dương vẫn chưa mở lời thì Trịnh Thu Hằng đột nhiên đứng lên nói to: “Không được! Bùi Nguyên Minh bắt buộc phải đi Dương Thành!”

Một đám người nhà họ Trịnh đều vẻ mặt kinh ngạc liếc mắt nhìn Trịnh Thu Hằng một cái, đầu cô ta hư rồi à? Tự nhiên đứng ra nói giúp Bùi Nguyên Minh.

Trịnh Thu Hằng lúc này cũng không che giấu mục đích của mình nữa, lạnh lùng nói: “Nếu như Trịnh Tuyết Dương muốn đi Dương Thành, tên phế vật này cũng nhất định phải đi, hơn nữa phải công bố cho mọi người biết, chồng của cô ta tới ở rể” Hiển nhiên, Trịnh Thu Hằng là sợ Bối Thiếu Long coi trọng Trịnh Tuyết Dương, cô ta sẽ mất đi cơ hội gả vào nhà họ Bối, cho nên cô ta bằng mọi gái phải để cho Bùi Nguyên Minh cùng đi.

Ông cụ Trịnh vốn dĩ ủng hộ ý kiến của Trịnh Chí Dụng, bây giờ lại nghe những đề xuất Trịnh Thu Hằng. giờ mới phản ứng lại được, nhìn Bùi Nguyên Minh xong, cười tủm tỉm nói: “Nói có lý, tên phế vật này cũng có giá của một tên phế vật, đem nó theo đi.” “Nhưng mà người Nhà họ Trịnh chúng ta nhất định phải ngồi khoang hạng nhất, cái tên phế vật này thì bố thí cho hắn cái khoang phổ thông là được rồi!”

nghe được lời này người nhà họ Trịnh không nhịn được mà cười ầm lên.

Có người lại cười nói: “Ông ơi, ông ngày thật là tâm địa thiện lương, cái tên phết vật này khẳng định đời này chưa ngồi qua máy bay đâu!”

“Có người ấy mà, cả đời cũng không được ngồi qua máy bay mấy lần, khó khăn lắm mới được ngồi hạng phổ thông thì phải chụp mấy trăm bức ảnh, phát trên Facebook nửa năm!”

“Haha, người mà các người nói tuyệt đối không phải Bùi Nguyên Minh đâu nhỏ! Anh ta dùng cái điện thoại cũ ba triệu cả ba năm trời cơ, nhưng không có cái chức năng chụp ảnh này.” “Hahaha…

.” Một đám người nhà họ Trình xúm vào cười lớn, ở trên người Bùi Nguyên Minh bọn có mới thể tìm lại tôn nghiêm.

Cứ như thế họ không phải những người vừa mất đi quyền sở hữu công ty của gia tộc, mà cứ như những người chiến thắng trong cuộc sống vậy.

Trịnh Chí Dụng tuy rằng có chút không thoải mái, nhưng mà Trịnh Thu Hằng nói cũng không sai. Ngộ nhỡ mà Bùi Nguyên Minh không đi Dương Thanh, ngược lại để Trịnh Tuyết Dương tìm đượC CƠ hội gả vào nhà giàu thì thật phiền phức rồi.

Nghĩ đến đây, anh ta dùng ánh mắt châm chọc nhìn Bùi Nguyên Minh: “Xem ra người ngu ngốc cũng có phúc của người ngu ngốc.” “Tôi biết.” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt gật đầu: “Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, nhưng ngu xuẩn thì không” “Mày…

” Trịnh Chí Dụng muốn phát hỏa, nhưng lại không biết phải nói gì.

Bùi Nguyên Minh cũng không chỉ họ điểm tên ai, anh ta mà nhảy ra nói lại lúc này, chẳng phải tự nhận mình ngu xuẩn hay sao? Hít vào một hơi, Trịnh Chí Dụng bình tĩnh lại một chút.

Đợi khi đến Dương Thành rồi, anh ta còn rất nhiều thời gian để xử lý tên phế vật này.

Chuyện mà anh ta phải làm lúc này, chính là mau chóng tìm hiểu tình hình bên Dương Thành để làm quen một chút, không đợi đến lúc sang bên đó lại mờ mịt không biết gì.

Mấy ngày sau đó, nhà họ Trịnh chuẩn bị rời đi, trọng tài khoản có ba nghìn năm trăm tỷ tài trợ, không cần phải bán tài sản nào đi nữa, chuyện nhà họ Trình phải làm thật ra cũng không nhiều lắm.

Đến cuối cùng, nhà họ Trịnh có gồm nhóm năm mươi người đi rời đến Dương Thành phát triển.

Một nhà của Trịnh Chí Dụng thì không cần phải nói, một nhà Trịnh Tuyết Dương cũng tính vào số người đi đến Dương Thành.

Ông cụ Trịnh còn để thư ký của mình đến Dương Thành thuê một căn nhà cho cả nhà họ Trịnh tạm thời sử dụng.

Xét cho cùng, Dương Thành là một nơi lớn, giá nhà ở đó gấp hơn mười lần thành phố Hải Dương, cho dù nhà họ Trịnh có nhiều tiền cũng không thể mua được vài căn nếu muốn mua nhà, vì vậy hiện tại họ chỉ có thể thuê nhà.

Đồng thời, công ty đầu tư Bùi thị thành lập thêm chi nhánh cũng đang được đẩy mạnh đầu vào đẩy.

Vì Bùi Nguyên Minh lần này đem tâm tình hiếu thắng quay về, nên không có ý làm ầm ĩ lên, mà là chuẩn bị ở giai đoạn đầu thành lập một công ty đầu tư, chỉ là lần này sẽ không gọi là công ty đầu đầu tư Bùi thị nữa, mà đặt là công ty Thiện Nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.