Chàng Rể Quyền Thế

Chương 447: Chương 447




“Đúng vậy! Nghe nói một nhân vật vô cùng lớn đã đến Dương Thành, hơn nữa buổi chiều người đó sẽ đến sân bay. Nhà họ Trịnh của cậu thật may mắn, nói không chừng không lâu nữa có thể qua lại cùng nhân vật lớn này!”

“Nghe nói những người thừa kế của các gia tộc hạng nhất như nhà họ Nạp Lan, nhà họ Vân đều đến sân bay rồi, chuẩn bị gặp nhân vật lớn này, nhưng đáng tiếc là họ không đủ tư cách!”

“Chuyện này thì có là gì! Tôi nhìn thấy cô Bùi Diễm Lan của gia tộc Bùi Thị cũng xuất hiện, hình như cô ấy đã đợi ở sân bay mấy tiếng rồi, tiếc là cuối cùng cũng không gặp được ai” “Không biết Nhà họ Trịnh có tình cờ gặp được nhân vật lớn này không.” Nghe cuộc thảo luận của mọi người, ông cụ Trịnh gật đầu và mỉm cười: “Mọi người, nói ra chuyện này cũng thật là trùng hợp. Sau khi nhà họ Trịnh chúng tôi biết việc này, đã đặc biệt gửi thiệp mời đến nhân vật lớn này, không biết xét về góc độ tình cờ, anh ta có đến dự bữa tiệc của chúng ta hãy không? “Chắc chắn là không thể, nhân vật lớn như vậy làm sao có thể tới tham gia bữa tiệc như thế này chứ?”

“Giá tộc Bùi Thị chẳng lẽ không được đợi người!”

Vào lúc này, ông cụ Trịnh sâu không thấy đáy, Mọi người đều không tin. chang qua là ông đang Xếp thứ ma Trịnh Tùng lúc này mới chạy nhanh tới: “Ba, thư ký của nhân vật lớn gọi điện đến nói rằng nhân vật lớn đã quyết định đến dự bữa tiệc chào mừng của chúng ta. Người đó đang trên đường đi và sẽ tới ngay.” “Cái gì! Chẳng lẽ ông trời thật sự đã giúp đỡ cho nhà họ Trịnh chúng ta!”

“Không ngờ rằng nhà họ Trịnh của chúng ta lại có cơ duyên như vậy!”

Một nhóm người nhà họ Trịnh sắc mặt rất phấn khích.

Sự thăng trầm của một gia tộc là do may rủi. Và hôm nay, họ đã có được cơ hội một bước lên trời! Những vị khách khác thì đều tỏ ra ngưỡng mộ và xúc động.

Nhà họ Trịnh này đúng là phúc lớn, nếu cứ với đà này, e rằng không bao lâu nữa thì nhà họ sẽ có được chỗ đứng ở Dương Thành? Một đám con cháu nhà họ Trịnh tụ họp lại, người nào người ấy cũng phải cảm thán.

Trịnh Thu Hằng cười tươi như hoa nói: “Nói mới nhớ, nhà họ Trịnh chúng ta đi lên đều là công sức của chú ba…

” “Đúng là như vậy, cha con bọn họ cũng vì nhà họ Trịnh chúng ta mà bỏ ra không ít công sức..” “Nhưng mà Trịnh Tuyết Dương lại không có may mắn hưởng cái phúc này, nhà họ Trịnh đã sớm tìm được một người ở rể rồi.” “Cái này gọi là làm mai cho người khác, cuối cùng lợi ích đều thuộc về chị rồi đó, chị Thu Hằng ạ!”

“Đúng vậy, chị Thu Hằng, đợi chị gả vào nhà họ Bối, sau này chị phải chiếu cố chúng em nhiều hơn một chút nha!”

“Chị chính là chỗ dựa vững chắc cho nhà họ Trịnh chúng ta!”

Ngay cả Trịnh Chí Dụng lúc này cũng mặt dày, không ngừng nịnh hót.

Không còn cách nào, thời thế không bằng thế thời, Trịnh Thu Hằng bây giờ chính là chiếc bánh ngọt của nhà họ Trịnh.

“Đúng rồi, nói đến Trịnh Tuyết Dương mới nhớ, chồng cô ta đâu? Tại sao vẫn chưa đến?”

Trịnh Thu Hằng đột nhiên nói.

“Chẳng lẽ nào đây là lần đầu tiên đi máy bay, không nỡ lòng rời đi, hiện tại vẫn đang ở đó chụp ảnh hả?”

“Nhưng hôm nay là ngày vui trọng đại của nhà họ Trịnh chúng ta. Thắng xúi quẩy đó tốt nhất là đừng xuất hiện!”

“Đúng vậy, anh ta xuất hiện nói không chừng còn có thể kéo nhà họ Trịnh chúng ta xuống!”

“Một người đáng xấu hổ như vậy tốt nhất là đừng đến, coi như tôi cầu xin anh ta!”

“Anh ta chính là nỗi xấu hổ lớn nhất của nhà họ Trịnh chúng ta!”

Khoảng nửa tiếng sau, nhìn thấy cửa phòng tiệc bất ngờ kêu “cạch cạch” và bị hai người phục vụ đẩy ra.

Bây giờ bữa tiệc đã đi được nửa chặng đường, hầu như tất cả mọi người đều đến rồi. . ||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||

Mà trước đó nhà họ Trịnh nói rằng nhân vật lớn sẽ tới. Cho nên vào lúc này, vô số ánh mắt trong hội trường đều tập trung nhìn vào cánh cửa chính của hội trường.

Mọi người đều muốn biết người đàn ông bí ẩn này rốt cuộc là ai.

Ngay sau đó, một bóng người bước theo thảm đỏ tiến vào từ cửa chính. Dù đang mặc một bộ quần áo bình thường nhưng anh lại tạo cho người ta một áp lực khó tả vào thời khắc này.

Ai nấy đều cảm thấy khó mà hít thở bình thường được.

Giây phút tiếp theo, có người tỏ ra vẻ mặt khó tin: “Là Bùi Nguyên Minh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.