Chàng Rể Quyền Thế

Chương 461: Chương 461




“Haizzz…

” Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng thay phiên nhau thở dài.

Nếu như mà cái tên bỏ đi Bùi Nguyên Minh này không đến Dương Thành, vậy chuyện anh và Trịnh Tuyết Dương ly hôn cũng là lẽ đương nhiên.

Mà như vậy thì Trịnh Tuyết Dương sẽ có thể gả cho Bối Hoàng Triết.

Cả nhà bọn họ cũng sẽ trở nên phát đạt.

Nhưng mà bây giờ…

Nói gì cũng vô dụng mà! Giờ phút này Bối Hoàng Triết đi qua trước mặt trước mặt bọn họ, nói ra lời nói than ngắn thở dài như vậy, thật sự là khiến cho bọn họ có một loại xúc động muốn hộc cả máu.

Sau khi tiệc rượu kết thúc.

“Tất cả mọi người cùng nhau đi tới biệt thự mới 11 đi.” “Tối nay nhà họ Trịnh chúng ta sẽ có một buổi nói chuyện vui vẻ, sau đó sẽ là sự phát triển ở Dương Thành, còn có buổi dạ tiệc ngày mai nữa!”

“Mọi người đều phải đến dự, việc này đối với mọi người cũng rất có lợi!”

“Còn có, cậu chủ Triết Hoàng Triết, lần này nhà chúng tôi mời cậu cùng tới tham dự.” Giờ phút này ông cụ Trịnh bắt đầu thu xếp.Hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh cũng đều mang vẻ mặt mong đợi nhìn ông cụ Trịnh.

Đặc biệt là Trịnh Tuấn, có thể tiến vào vòng tròn trung tâm của nhà họ Trịnh, chính là tham vọng những năm gần đây của ông ta.

Tôi nay ông ta hi vọng mình cũng có thể đi tham gia buổi nói chuyện. Chỉ tiếc ông cụ Trịnh nhìn lại, lạnh nhạt nói: “Được rồi, cả nhà anh Ba trở về đi.” Trịnh Tuấn có mấy phần do dự: “Ba, con…

” “Con cái gì mà con? Bên này không cần con nữa, hơn nữa đứa con rể tốt của con có thể nhảy nhót như vậy, ba sợ là nó sẽ làm bẩn biệt thự mới mất.” Ông cụ Trịnh bỏ lại những lời này, lập tức dẫn theo mọi người rời đi.

Trước khi đi, Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, cười cười nói: “Cậu chủ Minh, tối mai không được để cho bọn tôi thất vọng đâu đó!”

“Anh mà lại đường đường là cậu chủ Minh sao! “Đến lúc đó nếu như mà không phải là thật, vậy anh cũng đừng có nói mình là con rể của nhà họ Trịnh chúng tôi, nhà họ Trịnh chúng ta cũng không thể chứa nổi người như anh!”

Lúc nói đến ba chữ “cậu chủ Minh” này, Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng đều có vẻ mặt châm chọc.

Cái đứa con rể ở rể này quá hài hước rồi, lại có thể tự xưng là cậu chủ Minh nữa chứ, anh ta không sợ chết hay sao? Lúc này Bối Hoàng Triết nhìn lại, lạnh lùng nói: “Phó tổng giám đốc Dụng, tốt hơn hết vẫn là đừng nên nói chuyện cười nữa!”

“Hôm nay ở chỗ này nói một chút thì cũng thôi, ngày mai đến hiện trường cũng không thể nói lung tung được!”

“Nếu không thi nói không chừng chúng ta cũng sẽ bị làm liên lụy tới đó.” “Vâng vâng vâng, cậu chủ Triết dạy dỗ rất đúng.” Trịnh Chí Dụng cúi đầu khom lưng, sau đó hung tợn nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh: “Đồ bỏ đi! Có nghe hay không! Nếu ngày mai không vào được cửa thì ngoan ngoãn cút đi!”

“Nếu anh dám ở cửa tự xưng mình là cậu chủ Minh làm hại đến người khác, tôi sẽ là người đầu tiên đánh chết anh!”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Đến lúc đó người nào không vào được cửa còn chưa biết được đầu!”

“Tốt tốt tốt! Vậy chúng ta cứ chờ xem!”

“Đợi một chút xem, xem xem rốt cuộc là ai đang diễn!”

Trịnh Chí Dụng và Trịnh Thu Hằng nhìn nhau lạnh lùng cười, sau đó lập tức xoay người rời đi.

Tất cả những người khác của nhà họ Trịnh đều thích ý rời đi, trong sân chỉ còn dư lại một nhà Trịnh Tuyết Dương than ngắn thở dài, vẻ mặt tối tăm.

Trịnh Tuấn nhìn Bùi Nguyên Minh một cái thật sâu.

Nếu như cái tên bỏ đi này có thể giúp ông trở nên vẻ vang thì thật tốt.

Chỉ tiếc đây chính là một đứa con rể tới ở rể, trừ khoác lác ra thì anh còn có thể làm gì cơ chứ? Người như vậy, muốn tìm một việc vặt để kiếm sống ở Dương Thành này đoán chừng cũng sẽ rất khó khăn? Bùi Nguyên Minh đi theo Trịnh Tuyết Dương trở về nhà.

Sau khi trở về nhà Bùi Nguyên Minh hết sức chủ động trải đệm ra nằm. Chỗ này không thể so được với biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương thị, còn có thư phòng cho anh ngu.

Nhưng mà Trịnh Tuyết Dương lại để cho anh trực tiếp lên giường ngủ, Rồi sau đó Trịnh Tuyết Dương bắt đầu tìm đọc tài liệu ở trên bàn sách.

“Em đang làm gì vậy?”

Bùi Nguyên Minh hỏi.

“Mặc dù hạng mục của nhà họ Bối là do nhà họ Trịnh cho chủng ta khai phá, nhưng chắc chắn họ sẽ không để cho em tiếp nhận.” “Em nghe nói bây giờ ở khu mới bên kia của Dương Thành có không ít hạng mục, em nghĩ muốn tra ít tài liệu, tìm lấy một cái hạng mục mới.” “Mặc dù tỷ lệ thành công rất thấp, nhưng nếu như không làm như vậy, sau này một nhà chúng ta sẽ không thể không ngốc đầu lên được ở nhà họ Trịnh!”

Trịnh Tuyết Dương chậm rãi mở miệng, người phụ nữ ưu tú này đã bắt đầu suy tính sự nghiệp tương lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.