Chàng Rể Quyền Thế

Chương 486: Chương 486




Đôi mày của Trịnh Tuyết Dương khẽ cau lại, nói: “Cô có cần phải nịnh hót đến như vậy không? Cô ấy là khách hàng, chẳng lẽ tôi không phải là khách hàng sao?”

Nói thật thì Trịnh Tuyết Dương rất thích chiếc áo đang mặc ở trên người này, hơn nữa kêu cô trực tiếp cởi ra, cô thật sự cảm thấy đang bị sỉ nhục vậy.

Nhân viên bán hàng ở đối diện nhếch môi lên, khẽ cười nói: “Quý cô này, khách hàng cũng được chia thành nhiều loại và nhiều cấp bậc khác nhau, người khác thì không nói, cô có thể so sánh với sức mua của chị này sao?”

“Không chừng những món đồ người ta mua trong một lần, thì còn nhiều hơn cả món đồ cô mua được trong cả đời!”

Nghe được lời này, người phụ nữ lòe loẹt kia cũng đắc ý mà cườin nói: “Tôi nói có một số người, vẫn là phải tự biết lượng sức mình thì tốt hơn, đừng tự làm mất mặt mình nữa.” “Hãy tự suy nghĩ ước chừng sức lực của mình đi, rồi mới xem xem có thể so sánh với tôi hay không?”

Vào lúc này, một người đàn ông đeo chìa khóa ở thắt lưng đi đến bên cạnh người phụ nữ lòe loẹt kia, nói một cách thản nhiên: “Cần gì phải phí nhiều lời với những người nghèo nàn này chứ?”

“Thời đại bây giờ, có tiền chính là điều quan trọng nhất!”

“Mấy người này nhìn như thế nào đi nữa cũng trông không có nhiều tiến, muốn làm thượng đế, cũng phải lấy một chút vàng thật tiền thật ra chứ!”

Vẻ mặt của Trịnh Tuyết Dương trông rất khó coi.

Người phụ nữ này vừa nhìn thì đã biết là người thứ ba, nhưng mà lại kiêu căng đến mức độ này.

Cô cũng rất muốn trút giận.

Nhung mà vấn đề là do hoàn cảnh ở trong nhà, mua một bộ quần áo sang trọng thì được.

Nếu như mua nhiều rồi, sau này tiền thuê nhà và ăn ở phải làm thể nào đây? “Co…



” Trịnh Tuyết Dương còn chưa nói xong, Bùi Nguyên Minh đột nhiên đứng dậy, thản nhiên nói: “Quy định ở trong tiệm này, là ai mua được nhiều, món đồ đó liền bán cho người đó à?”

Tên chủ nhà nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt khinh thường, nói: “Sao đấy? Anh muốn so với tôi à?”

“Một căn nhà của ông đây chính là loại mà tên nghèo nàn như anh có cố gắng cả đời cũng không mua nổi đâu!?”

Trong lúc nói chuyện, anh ta lấy xâu chìa khóa đang vắt ở thắt lưng vung vẩy một cái, ngay lập tức phát ra âm thanh leng keng leng keng.

Dựa theo giá nhà ở Dương Thành, một căn nhà như vậy, giá cả ít nhất của phải đến khoảng một tỷ hai trăm hai mươi lăm VNĐ, từ số lượng chìa khóa ở ngay thắt lưng của tên chủ nhà, có thể thấy được tài sản của anh ta cao nhất cũng phải cả trăm tỷ Việt Nam Đồng, đúng thật cũng có năng lực để khoe khoang.

Trịnh Tuyết Dương vội vàng đi đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh, nhỏ tiếng nói: “Bùi Nguyên Minh, những người địa phương ở Dương Thành này đều không dễ trêu chọc vào, chúng ta đừng nên chọc phải phiền phức nữa, cứ đưa món đồ cho bọn họ đi.” Cô thật không muốn Bùi Nguyên Minh nổi giận vào ngay lúc này.

Ở một nơi như Dương Thành này, thế lực của người địa phương rất to lớn, đặc biệt là những loại người giàu có này, vẫn là không nên trêu chọc vào thì tốt hơn.

Bây giờ cả nhà bọn họ đã có phiền phức đầy người rồi, nếu như lại gây chuyện thêm nữa, e rằng ngay cả Gương Thành cũng không ở được nữa.

Vào lúc này, tên chủ nhà này lại nhìn Trịnh Tuyết Dương một cách kỹ càng, ánh mắt trái lại sáng lên, nói: “Em gái, anh thấy em cũng trông xinh đẹp đấy, cần gì phải đi theo tên nghèo này, đi theo anh trai này, em thích cái gì, anh đều mua cho em hết!”

Nhìn thấy vẻ mặt mê gái của anh ta, Trịnh Tuyết Dương bị dọa đến giật mình. Mà Bùi Nguyên Minh vốn dĩ đang định bỏ qua, lúc này ở trong mắt lại lóe lên một tia lạnh lẽo.

Ngay sau đó, anh quay người mà nở một nụ cười dịu dàng với Trịnh Tuyết Dương, nói: “Vợ à, chỉ cần là món đồ em thích, anh đều mua cho em.” Trịnh Tuyết Dương sửng sốt, giống như không lâu trước đây đã từng trải qua một cảnh tượng này ở thành phố Hải Dương.

Thế nhưng vào lúc đó anh là quét thẻ của ông chủ anh.

Bây giờ người anh của đã đến Dương Thành rồi, ở đâu ra nhiều tiền như vậy nữa? Vừa nghĩ đến đây, Trịnh Tuyết Dương lắc đầu, nhỏ tiếng nói: “Em biết có thể là anh có một chút tiền riêng, nhưng mà không cần phải dùng vì một phút tức giận này, chúng ta không thể trêu chọc vào tên này…

” “Ha ha ha ha!”

Tên chủ nhà vừa nghe thấy câu nói này, lúc này trên mặt đầy vẻ đắc ý: “Thắng kia, đứa em gái này cũng biết anh không trêu chọc đến tôi được, anh còn đứng ở đây nói mấy lời nhảm nhí gì nữa?”

“Nếu không thì, anh nhường đứa em gái này cho tôi, tôi cho anh ba mươi lăm triệu VNĐ? Hay là bảy mươi triệu VNĐ?”

Vẻ mặt của tên chủ nhà trông rất kiêu căng hống hách, rõ ràng trước đây anh ta đã làm qua loại chuyện này rất nhiều lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.