Chàng Rể Quyền Thế

Chương 527: Chương 527




“Bốp, bốp, bốp..”

Mấy tên côn đồ tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì Trần Văn Thức đã lên tiếng nên cũng không ai dám phản kháng nữa. Lúc này cảnh tượng mấy chục người đồng loạt quỳ xuống không khác gì trên phim điện ảnh, khiến cho mọi người đều chấn động.

Tên đầu trọc ôm đầu, mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng anh ta cũng quỳ gối trước mặt Bùi Nguyên Minh, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Giờ phút này mấy tên côn đồ đều đang suy đoán xem người tên Bùi Nguyên Minh đang ngồi trên số pha kia rốt cuộc có thân phận gì.

Đến nỗi đường đường là mấy người có địa vị tôn quý ở Dương Thành này, cũng cứ thế mà quỳ xuống.

Đây không phải là người bình thường vẫn nổi tiếng là tàn nhẫn đó sao?

Tôn Minh Triết thực sự bị chấn động.

Anh ta biết rõ Trần Văn Thức và tên đầu trọc đại diện cho cái gì. Một tỷ phú như ba anh ta gặp hai người này chưa chắc họ đã chịu nể mặt, thế mà anh rể của Trịnh Khánh Vân lại có thể khiến bọn họ trực tiếp quỳ xuống như thế?

Đứa con ở rể này cũng thực sự quá là có tiếng nói đi? Tôn Minh Triết bị sốc đến mức không nói được lời nào.

Mà lúc này, ánh mắt của Trịnh Khánh Vân nhìn Bùi Nguyên Minh cũng chuyển từ chán ghét, khinh thường sang hiếu kỳ cùng sùng bái.

Đến bây giờ cô ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới người anh rể ăn hại của mình lại có thể là một người đàn ông như thế.

Lúc này trong mắt cô ta, người đàn ông trước mặt tràn đầy sức hấp dẫn, cả người tỏa ra ánh sáng đầy thần bí.

Sớm biết khí chất của anh rể mình lại đẹp trai như vậy, cô ta đã tìm cách để thân thiết hơn với anh rồi.

Lúc này mấy cô gái trẻ khác nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt cũng đều là ngưỡng mộ.

Đây không phải là anh hùng cái thế, một nhân vật quyền lực như trong truyền thuyết à?

Anh khác hoàn toàn với những cậu học sinh trẻ trung ngây ngô cùng lứa mà thường ngày họ hay tiếp xúc, cá tính tràn đầy sức quyến rũ.

Mà trong tình huống như thế này, hành động vừa rồi càng làm nổi bật thêm tính cách của anh.

“Đây đã là lần thứ hai…”

Bùi Nguyên Minh bình thản lên tiếng.

Trần Văn Thức trực tiếp quỳ rạp xuống trên mặt đất, mặt Là dán xuống đất.

Bản thân lần trước muốn động vào vợ của anh, bây giờ lại chọc trúng em vợ của anh, chẳng khác nào tự mình cầm đèn đi vào nhà vệ sinh. Đúng là tự tìm đường chết mà.

“Cậu, cậu Minh, tôi sai rồi…”

Cả người Trần Văn Thức run lấy bẩy, nếu không phải có chút gan dạ trong máu, hiện tại sợ là hắn đã bị dọa cho tè ra quần.

“Ngô Kim Hổ kêu anh đến Dương Thành này là để làm ra loại chuyện ức hiếp chèn ép người khác như thế này sao?”

“Đúng đúng đúng…” Trần Văn Thức run rẩy nói.

“Đúng?” Bùi Nguyên Minh nhíu mày.

“Không dám nữa, lần sau chúng tôi không dám nữa. Trần Văn Thức thiếu điều muốn khóc. Khí thế của người này thật kinh người, có thể trực tiếp dọa người ta sợ chết khiếp cũng nên. “Người làm sai thì phải nhận ra lỗi lầm của mình, đã biết lỗi thì phải sửa, anh hiểu ý tôi không?” Bùi Nguyên Minh tiếp tục gõ

ngón tay lên bàn.

“Tôi hiểu… mọi chuyện đều để cậu Minh xử lý..” Trần Văn Thức tuyệt nhiên không dám phản bác.

“Những người vừa rồi động tay với em vợ tôi, mỗi người tự chặt đi một ngón tay. Những người khác, tự vả miệng trăm cái…” Bùi Nguyên Minh thản nhiên lên tiếng.

“Da da da…

Trần Văn Thức cảm giác như được ân xá, trực tiếp giơ tay giữ lấy tay của tên đầu trọc, trong nháy mắt đã chặt đứt lìa một ngón tay.

Tên đầu trọc thậm chí đến kêu la cũng không dám, chỉ vào mấy tên côn đồ vừa rồi vô lễ với Trịnh Khánh Vân.

Mấy tên côn đồ không dám cãi lại một lời, nhanh chóng tự chặt đứt một ngón tay của mình.

Những tên còn lại cũng bắt đầu tự vả miệng, dùng sức đến nỗi nghe âm thanh như muốn đánh cho mặt mũi chính mình sưng vù thành đầu lợn.

Nhìn cảnh tượng này khiến cho mấy đứa học sinh suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Đồng thời trái tim còn non trẻ của họ cũng bị chấn động đến cực điểm, cảnh tượng này cả đời cũng không thể quên được.

Thật sự quá mức đáng sợ.

“Đi thôi.” Bùi Nguyên Minh đứng dậy, thoáng liếc nhìn về phía Trịnh Khánh Vân, kéo cánh tay cô ta rời đi.

Mà mấy học sinh khác nhìn thấy như vậy, cả đám cũng run lẩy bẩy vội chạy ra theo.

Tuy rằng Bùi Nguyên Minh chưa nói buông tha cho họ, nhưng chính họ tự hiểu rằng đây là cơ hội cuối cùng của mình. Nếu không nhanh chân chạy đi, có khi sẽ không còn cơ hội nữa…

Đợi cho đám người Bùi Nguyên Minh đi rồi, lúc này tên đầu trọc mới băng bó ngón tay, nói: “Anh Thức, người này rối cuộc là ai..”

Vẻ mặt Trần Văn Thức xám xịt nói: “Đại ca của đại ca của tao, mày cho rằng là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.