Chàng Rể Quyền Thế

Chương 60: Chương 60




“Đúng, Chí Dụng còn trẻ lại nhiều tiền, nhìn trúng cô gái nào không phải cứ theo đuổi là được sao, làm gì cần dùng đến loại thủ đoạn này!”

“Bùi Nguyên Minh, cậu không phải là vì giúp vợ cậu rũ bỏ trách nhiệm nên đặc biệt đi làm một cái video như này chứ?”

“Nếu là như vậy, chúng tôi còn thật sự coi thường cậu!”

Đám người nhà họ Trịnh này đối với Bùi Nguyên Minh vốn dĩ cũng không có nhiều tín nhiệm, giờ phút này nhìn thấy ông cụ Trịnh rõ ràng là đứng về phía Trịnh Chí Dụng, bọn họ cũng là trong nháy mắt vào chung đội.

“Chưa thấy quan tài chưa đồ lệ…” Bùi Nguyên Minh cười lạnh một tiếng, tiếp sau đó anh quay sang nhìn Trịnh Tuyết Dương có chút ngần người bên này, nói: “Bà xã, em có số điện thoại của thư ký Vân không?”

“Hå? Có, lúc trước cô ấy có cho em danh thiếp.” Trịnh Tuyết Dương theo bản năng đáp lại.

“Chuyện đó không đơn giản rồi, ngay trước mắt mọi người gọi điện thoại cho thư ký Vân, hỏi cô ấy một chút rốt cuộc tại sao không hợp tác cùng chúng ta nữa, đáp án chẳng phải sẽ rõ ràng sao!” Bùi Nguyên Minh nhắc nhở một câu.

“Được!” Trịnh Tuyết Dương mắt sáng lên, cô trước đó vốn dĩ là không có nghĩ tới chuyện này.

Lúc này sắc mặt Trịnh Chí Dụng tái mét lúc trắng lúc xanh, quát lên: “Trịnh Tuyết Dương! Nhà họ Trịnh chúng ta lần này đã quá mất mặt rồi! Cô còn muốn tự rước lấy nhục nhã sao? Cô có thể mặt dày tiếp nhận nhục nhã đó, nhưng nhà họ Trịnh chúng ta thì không thể!”

Trịnh Tuyết Dương nhìn Bùi Nguyên Minh một cái.

Bùi Nguyên Minh một mặt mỉm cười, đáp: “Nếu như em muốn cả đời đều phải chịu đựng oan ức bất công, như vậy em có thể không cần gọi cú điện thoại này!”

“Bùi Nguyên Minh, mày còn dám nhúng tay vô chuyện của nhà họ Trịnh, tao sẽ giết chết mày!” Lần này Trịnh Chí Dụng cũng không kiềm chế được nữa, anh ta lao tới tung một cước về phía Bùi Nguyên Minh.

“Bụp….”

Một khắc ngay sau đó Bùi Nguyên Minh đã tung ra một cước, trực tiếp đá vào đầu gối của Trịnh Chí Dụng, cậu hai chỉ biết ăn uống chơi gái đánh bạc này kêu thảm lên một tiếng, chính xác là nằm xụi lơ trên mặt đất, lớn giọng rên rỉ.

“Bùi Nguyên Minh! Cậu dám!”

“Bùi Nguyên Minh cậu thật là quá đáng!”

Tiếng lên án vang lên tứ phía, nhưng mà một cước này của Bùi Nguyên Minh khiến bọn họ sợ hãi không thôi, dù rằng là đám bảo vệ kia cũng đều không dám xông lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.