Chàng Rể Quyền Thế

Chương 622: Chương 622




“Đúng! Loại phế vật như mày, có tư cách gì cùng Lý lão đại nói chuyện?” “Chỉ là một tên con rể được đưa tới cửa, còn ở nơi này giả vờ giả vịt! Mày cho rằng mày là ai!?” “Nếu mày nhanh chóng quỳ xuống cầu xin tha thứ, hôm nay bọn tao còn có thể để cho mày toàn thây!”

Một đám người lớn tiếng quát, ánh mắt phẫn nộ rơi xuống trên người Bùi Nguyên Minh.

Tên con rể được đưa tới cửa này quả kiêu ngạo rồi!

Người như vậy, phải trực tiếp đem giết chết, cho anh ta biết bông hoa vì cái gì lại hồng như vậy!

Bùi Nguyên Minh im lặng cười, nhìn về phía Bối Thiếu Long, thản nhiên nói: “Bối gia ở Dương Thành là một trong những gia tộc nhất lưu, nhưng trước đây so với các gia tộc nhất lưu khác, thực lực cũng chỉ ở vào mức trung bình mà thôi…” “Bất quá, gần đây tất cả mọi người đều nói, Bối gia là gia tộc nhất lưu đứng đầu Dương Thành!” “Tôi vốn dĩ cho rằng, đó đều là do Bối gia các người tự mình thổi phồng lên, hoặc là do ôm đùi ai đó mà thôi…” “Hiện tại xem ra, Bối gia vẫn có chút thực lực đấy, bất kể là nhân mạch hay là nội tình, đều mạnh hơn không ít so với tưởng tượng của tôi.”

Bùi Nguyên Minh bày ra vẻ mặt cảm thán, căn bản anh cảm thấy Bối gia là một con chó của Bùi Văn Kiên mà thôi.

Hiện tại xem ra, nhất lưu gia tộc quả nhiên là nhất lưu gia tộc, vẫn có thực lực đấy.

Mà xét từ những gì hôm nay anh đã chứng kiến, thì ra Bối Thiếu Long này là thế tử, vẫn có một chút thực lực. “Ha ha ha ha… Biết rõ Bối gia chúng tao cường đại rồi sao?” “Bùi Nguyên Minh, mày cũng chỉ là một tên con rể được đưa đến cửa mà thôi, dám khiêu chiến với Bối gia chúng tao?” “Tao cho mày biết! Lúc này nếu mày quỳ xuống, chúng tao có lẽ sẽ tha cho mày một mạng!” “Không có một chút thực lực, dám khiêu khích Bối gia chúng tạo, còn mang bộ dáng muốn tìm Bối gia trả thù! Còn không phải chỉ vì một kẻ đã chết thôi sao, bây giờ đến cả mình cũng đưa tới cửa, muốn đến đây tìm cái chết à?”

Người Bối gia đều nở nụ cười lạnh, nói.

Bùi Nguyên Minh nghiêng đầu, dùng ánh mắt như xem một đám đang tấu hài để nhìn họ, rồi sau đó cười lạnh nói: “Tôi cho các người thời gian ba ngày để chuẩn bị, việc này cũng có nghĩa là, tôi căn bản không sợ các người chuẩn bị cái gì…” “Bối gia các người, chẳng lẽ đều ngu xuẩn đến mức như vậy sao, có từng nghĩ đến chuyện này không?” “Đó chính là tôi rốt cục có năng lực như thế nào mới có thể tìm đến Bối gia các người gây sự!”

Nghe vậy, người Bối gia đều hơi sững sờ.

Một lát sau, Bối Hoàng Triết cười lạnh nói: “Năng lực của mày? Không phải mày chỉ là thủ hạ của người kia thôi sao?” “Mày thật sự cho là Bối gia chúng tao chỉ nói thôi sao, có bao nhiêu đó cũng tra không ra à?” “Mày cùng Phùng Văn Hạo là đồng học, mà Phùng

Văn Hạo năm đó chính là trợ thủ của người kia!” “Lại nói, người kia sắp tới sẽ trở về Dương Thành.” “Chỉ sợ mày sẽ mượn loại quan hệ này, trên danh nghĩa báo thù cho Phùng Văn Hạo, chạy đến ôm đùi người ta?” “Lại nói tiếp, loại con rể được đưa đến cửa như mày thì có bản lĩnh gì, nhưng mà bản lĩnh quỳ liếm thì thực sự không tệ!” “Đã sớm nghe nói, vợ của mày chính là người phụ nữ đứng sau lưng người kia, trước đó tao còn không tin, hiện tại tao đã tin rồi!” “Mày còn không phát hiện ra là, trên đầu mình hiện giờ chính là thảo nguyên xanh lè đến mức có thể chăn dê được hay sao?”

Lời này nói ra, khiến mọi người cười ha ha. “Bối thiếu gia, anh cảm thấy nó có thể không biết sao? Nó cũng không phải mắt mù tai điếc!” “Nhưng đã biết rồi thì sao? Nó cũng chỉ có thể đem cái nón xanh này đội lên đầu! Còn sợ chẳng muốn ném đi!” “Nếu như không phải có người vợ này, nó còn muốn làm thủ vệ của người kia? Nằm mơ đi!” “Người kia có vô số thủ hạ tuấn tú tài giỏi, dựa vào một kẻ bán vợ của mình như nó, còn cho là bản thân mình rất thanh cao sao? Đúng là chưa tỉnh ngủ mà, chỉ sợ đến cả mặt người kia nó còn chưa được nhìn qua?” “Nó cho là mình là ai? Còn là trợ thủ?” “Xem xem người ta là Diệp Tổng của gia tộc Diệp thị, đây mới thực sự là trợ thủ chân chính, nhất ngôn cửu đỉnh, nó thì tính là cái đếch gì!”

Bùi Nguyên Minh không bởi vì những câu nói trào phúng này mà có bất kỳ biến hóa gì, mà ánh mắt chỉ rơi xuống trên người Bối Thiếu Long, cười nói: “Bối Thiếu Long, anh nói rằng mình có tiếp xúc gần nhất với người kia, chắc hẳn cũng phải có vài phần bản lĩnh.” “Vậy anh cho rằng, tôi đây rốt cuộc là có đủ năng lực, hay… là không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.