“Bùi Nguyên Minh, cậu còn có biết lòng tự tôn là gì không? Đã ăn bám mà còn bày đặt muốn ra vẻ chủ nhân hay sao, cậu thật sự nghĩ rằng ở đây có chỗ cho cậu xen mồm vào sao?” Trịnh Tùng đi ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh.
Bởi vì Bùi Nguyên Minh mà con trai bảo bối của ông ta đã bị mất mặt trước mặt nhiều người như thế, lúc này ông ta đã hận chết Bùi Nguyên Minh rồi.
“Cậu nói chuyện thay cho Tuyết Dương, nó đồng ý chưa hả? Cho dù nó có đồng ý đi chăng nữa thì bố mẹ vợ cậu còn chưa mở miệng, cậu có tư cách gì để mở mồm chứ? Cái thứ không biết trên dưới này, cút đi!” Khuôn mặt của Trịnh Tùng tràn ngập sự trào phúng nhìn Bùi Nguyên Minh.
“Anh cả, Nguyên Minh nói không sai, lần này Tuyết Dương sẽ không đi đâu cả!” Thanh Linh đột nhiên mở miệng nói.
“Cô… Cô nói cái gì?” Trịnh Tùng duỗi ngón tay ra chỉ vào Thanh Linh, tức giận đến mức đầu ngón tay cũng phát run lên.
“Cô cô tôi tôi cái gì? Các người đổ oan cho Tuyết Dương vẫn còn chưa nói rõ ràng cho xong chuyện đâu, còn to mồm đòi xóa tên của cả nhà chúng tôi ra khỏi gia phả nhà họ Trịnh nữa không? Sao nào, bây giờ phát hiện con gái tôi còn có thể cứu được nhà họ Trịnh lại không ra cầu xin chúng tôi lại còn ở đó kiêu căng cái gì? Anh cả à, không phải là anh quên rồi đấy chứ, đầy nhà họ Trịnh đến bước đường này chính là con trai yêu của anh đấy!”
Thanh Linh vốn có chút tính khí của một người phụ nữ chanh chua, ba của Trịnh Tuyết Dương cũng không dám động vào bà ta, hôm nay bà ta lại đang có một bụng lửa giận còn chưa được phát tiết ra, lúc này lại tìm thấy nơi để xả.
Bùi Nguyên Minh nghi ngờ nhìn Thanh Linh một cái, không ngờ rằng người phụ nữ này lại có lúc sẽ đứng ra nói chuyện giúp mình.
Trịnh Tùng lúc này câm nín, dù sao ông ta cũng không thể phủ nhận được sự thật mà Thanh Linh nói.
Còn chưa đợi ông ta mở miệng nói chuyện tiếp thì ông cụ Trịnh đã cau mày nói: “Thanh Linh, chuyện này đúng là do Chí Dụng đã làm không đúng, nhưng chúng ta đều là người một nhà, hơn nữa còn đứng trên một chiến tuyến, nếu như nhà họ Trịnh phá sản, lẽ nào nhà các con có thể thân ai nấy lo sao?”
“Cho dù là vì nhà họ Trịnh hay là vì chính bản thân các người, thì việc ra mặt vì gia tộc cũng là chuyện bình thường thôi mà?” . truyện đam mỹ
Thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Thanh Linh, ông cụ Trịnh tiếp tục nói: “Tùng, xin lỗi đi.”
Sắc mặt Trịnh Tùng khẽ thay đổi, nhưng chỉ một chốc sau đã cam chịu cắn chặt răng bước lên trước nói: “Em dâu, chuyện lần này là do chúng tôi đã làm sai, chúng tôi đã đổ oan cho Tuyết Dương, tôi thay mặt cả gia đình tôi xin lỗi cô”
Trịnh Tùng là con cả của nhà họ Trịnh, trước này vẫn luôn cường thế, từ xưa đến giờ chưa từng của đầu với ai trong nhà họ Trịnh, lúc này ông ta lộ mặt xin lỗi, cảm thấy thể diện của bản thân đã hoàn toàn bị mất sạch.
Nhưng vấn đề là ông cụ đã mở miệng rồi, ông ta không dám phản bác.
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Thanh Linh cũng tốt lên rất nhiều.
Ông cụ Trịnh ở bên cạnh thấy thế, tiếp tục nói: “Thanh Linh, chuyện này cứ quyết định như thế nhé, bây giờ đều là vì nhà họ Trịnh của chúng ta, nếu như nhà họ Trịnh phá sản rồi, thì các con cũng đâu có lợi gì đâu đúng không? Nhưng hợp tác cùng với Công ty Đầu tư Bùi thị thì là chuyện tốt với tất cả chúng ta.”