Chàng Rể Quyền Thế

Chương 669: Chương 669




Bùi Nguyên Minh sửng sốt, vào giờ phút này anh thật sự sững sờ ngay tại chỗ.

Anh còn đang nghĩ cách giải quyết vấn đề, tìm ra tên đầu sỏ đứng sau chuyện này. Nhưng mà thật sự không ngờ rằng hai người Thanh Linh và Trịnh Tuấn đã nhẫn tâm đến mức đẩy anh ra làm con dê thế tội. Nếu như không phải vì Trịnh Tuyết Dương, chính bản thân anh cũng không hề có một chút hứng thú nào đối với những chuyện này.

Nếu như không phải bởi vì quan hệ với Trịnh Tuyết Dương, giờ phút này anh đã lập tức trực tiếp trở mặt.

Nhưng mà đối với hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh, đây cũng là vì không có cách nào nữa.

Không đầy Bùi Nguyên Minh ra gánh tội thì bọn họ sẽ xong đời.

Cho dù đã đẩy Bùi Nguyên Minh ra nhận tội thay, bọn họ vẫn chưa nghĩ ra là tiếp theo nên làm thế nào nữa. “Các người còn chần chờ gì nữa? Phạm sai lầm thì phải nhận, mà đã nhận thì phải gánh vác hết toàn bộ trách nhiệm!”

Ông cụ Trịnh lạnh lùng mở miệng nói.

Lúc này ở trong sân, Lôi Lão Hổ cũng mang người đi ra, trực tiếp vây quanh đám người họ Trịnh. “Chúng tôi đã giao người cho cậu, cậu muốn làm gì thì cứ làm thế đó đi!”

Bùi Nguyên Minh còn chưa kịp phản ứng, Trịnh Tuấn và Thanh Linh đã hợp tác với nhau cùng đấy anh ra. “Bùi Nguyên Minh đúng không? Mang đi cho tôi!”

Hai mắt của Lôi Lão Hổ sáng lên, ông ta nhanh chóng để người giữ lấy cánh tay của Bùi Nguyên Minh rồi sau đó trực tiếp kéo đi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, hai người Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần Lôi Lão Hổ chịu nhận người khác thay thế Trịnh Tuấn là được rồi, từ đầu đến cuối hai người bọn họ đều không hề quan tâm đến mạng sống của Bùi Nguyên Minh, anh sống hay chết cũng chẳng ảnh hưởng gì đến họ.

Giờ phút này Bùi Nguyên Minh bị mang đi, bọn họ lại yên tâm hơn. “Đi nhanh lên! Cẩn thận không nên bị dính líu!” Hai vợ chồng Trịnh Tuấn nhanh chóng rời đi. Người nhà họ Trịnh cũng không muốn gây chuyện, giờ phút này cũng rời đi.

Về đến nhà, Trịnh Tuấn nhíu mày nói: “Chuyện ngày hôm nay đúng là quá thuận lợi, chắc là làm như vậy cũng không sai…” “Tôi đang suy nghĩ, chúng ta có thể vứt hết những chuyện này cho cái tên đồ rác rưởi vô dụng đó không?”

Sắc mặt của Thanh Linh lập tức thay đổi, một lát sau bà ta nói: “Ý của ông là chúng ta cũng vứt món nợ ba ngàn năm trăm tỷ đồng cho Bùi Nguyên Minh rồi sau đó lại để cho cậu ta và Tuyết Dương ly hôn, cuối cùng chúng ta hoàn toàn phủi sạch quan hệ với cậu ta sao?

” “Đúng vậy!”

Trên mặt của Trịnh Tuấn đầy vẻ đương nhiên. “Chỉ cần chúng ta hoàn thành chuyện này, chẳng những có thể giải quyết được món nợ kia, quan trọng là có thể đẩy cái tên đáng ghét đó ra khỏi nhà…” “Đây gọi là một hòn đá hạ hai con chim, một mũi tên bắn trúng hai đích!”

Trịnh Tuấn tươi cười đắc ý, vô cùng phấn khởi với kế sách tuyệt vời của mình.

Thanh Linh im lặng suy nghĩ một lát rồi đột nhiên cười lạnh: “Ông nghĩ hay lắm!”

“Ông đừng quên là chính bản thân ông thua tiền, chữ ký trên giấy nợ cũng là chữ ký của ông, làm sao đổ hết cho cậu ta?”

“Thay vì nghĩ đến chuyện giao cho cậu ta thì còn không bằng suy nghĩ xem có thể lấy đồng hồ của cậu ta và nhẫn kim cương của Tuyết Dương ra ngoài bán không, nghe nói giá trị của hai món đồ đó cũng không nhỏ đâu…”

Trịnh Tuấn rên rỉ thở dài nói: “Tôi cũng biết là mấy thứ đó có giá trị không rẻ, nhưng mà bà quên rồi sao, giấy trắng mực đen, vật kia đều bị tôi thế chân rồ…”

Thanh Linh lập tức sững sờ, giờ phút này bà ta tức giận đến mức run run.

Nhưng mà bà ta cũng không còn cách nào khác, lúc này phải nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề, chẳng lẽ thật sự trơ mắt nhìn Trịnh Tuấn đi chịu chết hay sao?

Nghĩ đến đây, hai người bọn họ nhìn nhau một cái. “Xem ra vẫn phải nghĩ cách vứt hết vụ nợ nần này cho cái tên rác rưởi vô dụng kia đi!” “Đồ rác rưởi vô dụng và món nợ lại thích hợp một cách kỳ lạ!”

Cùng lúc đó trong biệt viện, vào giờ phút này Bùi Nguyên Minh bị mang vào một gian phòng tối nhỏ.

Lôi Lão Hổ ngồi ở phía đối diện với anh, bốn phía đứng đây mấy tên đàn ông cao to vạm vỡ.

Lúc này Lôi Lão Hổ quan sát từ đầu đến chân của Bùi Nguyên Minh, một lát sau ông ta mới nhẹ nhàng bật cười một tiếng rồi nói: “Con rể đến cửa chính là con rể đến cửa, quá mức nhát gan, có người để cho tôi chú ý đến cậu nhiều một chút, bây giờ nhìn lại cũng không có gì đặc biệt mà…”

Bùi Nguyên Minh nhìn Lôi Lão Hổ một cái rồi nói: “Người sau lưng ông là ai? Bây giờ ngay cả Lý Bảo Tuân cũng không dám động đến tôi, người sau lưng ông lại to gan như vậy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.