Chàng Rể Quyền Thế

Chương 672: Chương 672




Rất nhanh, thông qua điện thoại di động của Lôi Lão Hổ, Bùi Nguyên Minh gửi video cho Quách Dương Trạch.

Sau khi nhận được video, Quách Dương Trạch lập tức đưa đến trước mặt Bùi Hạo Nhiên. “Hóa ra cậu ta cũng sẽ gào thảm, tôi vẫn luôn cho rằng cậu cứ như một vị thần, không thể nào có những cảm xúc này chứ…”

Sắc mặt Bùi Hạo Nhiên vô cùng quái lạ, ở trong lòng anh ta, Bùi Nguyên Minh giống như thần linh vậy. Nhưng mà vào giờ phút này, thần linh đã chết, tượng thần bị sụp đổ…

“Dương Trạch! Cậu gửi video cho tất cả các thành viên nhà họ Trịnh, bao gồm cả Trịnh Tuyết Dương, tôi muốn biết nhà họ Trịnh sẽ có phản ứng gì…”

Bùi Hạo Nhiên mỉm cười ở miệng, đây là một lần khảo nghiệm.

Người nhà họ Trịnh nhanh chóng nhận được video.

Nhìn thấy người trong video bị người khác tàn nhẫn chặt một ngón tay, Trịnh Tuấn bị sợ hãi đến mức toàn thân đều run rẩy, sắc mặt cũng lập tức thay đổi. “Đáng sợ! Quá đáng sợ! Thật may là đã để cho cái tên rác rưởi vô dụng khi đi thay tôi, nếu không tôi đã xong đời rồi…”

“Xem ra những người này không hề nói đùa!”

Thanh Linh cũng bị hù dọa. Từ trước đến nay bà ta vẫn ăn sung mặc sướng, đã bao giờ nhìn thấy những hình ảnh máu tanh như vậy đâu!

“Này này cái này… Đám người này quá độc ác đi?”

Đám người ông cụ Trịnh cũng giật mình, bọn họ cho rằng đám người Lôi Lão Hổ chỉ nói như vậy mà thôi, nhưng thật sự không hề nghĩ kết quả sẽ như thế này.

Trịnh Tuyết Dương đang cố gắng nghĩ cách giải quyết cũng nhận được video này.

Sau khi mở ra xem, cô hoảng sợ đến nỗi suýt bật khóc.

Sau một lúc lâu, cô mới tỉnh táo lại, nhanh chóng gọi điện thoại cho Trịnh Tuấn: “Ba! Ba sao rồi? Ba vẫn khỏe chứ?”

“Ba không sao cả!” Trịnh Tuấn nói.

“Không phải là ngón tay của ba đã bị người ta chặt đứt sao?” Trịnh Tuyết Dương nghi ngờ mở miệng nói.

“À… Là Bùi Nguyên Minh…”

Trịnh Tuấn chần chờ một lát, nghĩ lại cũng thấy sợ, ông ta rụt rè mở miệng nói. “Cái gì? Bùi Nguyên Minh? Sao lại là anh ấy?”

Đến khi Trịnh Tuấn nói ra toàn bộ chuyện này, Trịnh Tuyết Dương cũng sợ quá khóc lên: “Ba mẹ! Sao hai người lại có thể làm như vậy chứ?”

“Hai người làm thế này có khác gì là hại cả đời Bùi

Nguyên Minh đâu?”

Thanh Linh cướp lấy điện thoại di động rồi nói: “Con gái à! Ba của con cũng bị ép buộc không còn cách nào khác!”

“Hơn nữa là do Bùi Nguyên Minh chủ động bằng lòng thay thế ba của con!”

“Không có ai ép buộc cậu ta!”

“Nếu cậu ta đã là con rể của nhà chúng ta thì không phải làm chút chuyện vì chúng ta cũng là chuyện đương nhiên sao?”

“Sao hai người có thể như vậy chứ? Cũng không nói với con một tiếng, hai người chờ một chút, con lập tức về ngay!”

Trịnh Tuyết Dương cũng khóc.

Cô nhanh chóng về nhà của Trịnh Tuấn. “Con gái ngoan! Thật sự là Bùi Nguyên Minh chủ động!”

Trên mặt của Trịnh Tuấn đầy vẻ xúc động: “Dù sao cậu ta gãy mất hai ngón tay cũng không có chuyện gì!”

“Cậu ta chính là một tên rác rưởi vô dụng!”

“Nhưng mà ba thì khác, ba còn phải dựa vào đôi tay này để kiếm tiền!”

Trịnh Tuyết Dương nghe thấy ba mình cố ý nói lệch như vậy, đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào mới phải. Tất nhiên cô không muốn ba của mình bị chặt tay, nhưng cũng không hề muốn Bùi Nguyên Minh phải thay thế.

“Con gái à! Cũng không cần sốt ruột về chuyện tiền nong nữa, Bùi Nguyên Minh vẫn còn chín ngón tay, chắc hẳn vẫn còn kéo dài được thêm mấy ngày!” Thanh Linh mở miệng nói.

Trịnh Tuyết Dương điên lên mất: “Kéo dài thêm một ngày thì anh ấy sẽ bị người ta chặt thêm một ngón tay, sao trong lòng hai người lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”

“Sao hai người có thể nói ra những lời như vậy?”

“Con gái à! Cũng là do không còn cách nào mà thôi!”

Thanh Linh tận tình khuyên bảo. “Chẳng lẽ con muốn trơ mắt nhìn ba của con chịu khổ sao? Bùi Nguyên Minh là con rể của nhà chúng ta, lại còn trẻ, cậu ta có thể tiếp nhận được chuyện này!”

Sau khi run rẩy một lát, Trịnh Tuyết Dương mới ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Trịnh Tuấn và Thanh Linh rồi lạnh lùng nói: “Hai người nói thật đi, có phải hai người đã ép anh ấy đi hay không?”

“Cậu ta thật sự tự nguyện, làm sao ba mẹ có thể ép buộc cậu ta được? Làm sao có thể ép buộc những chuyện thế này?” Trịnh Tuấn lập tức lắc đầu phủ nhận, không hề chần chờ dù chỉ là một chút.

Thanh Linh suy nghĩ một chút rồi nói: “Con gái à! Đợi đến khi chúng ta giải quyết xong vụ nợ nần này, con và Bùi Nguyên Minh ly hôn đi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.