Tiếng gầm rú rất lớn đinh tai nhức óc, thiếu chút nữa quát cho tất cả mọi người chạy hết.
Một lát sau, đối diện với ánh đèn trắng, mọi người mới nhìn rõ những cái đó đều là trực thăng vũ trang chuyên dụng trong quân đội. “Tại sao người trong quân đội lại đột nhiên xuất hiện?”
Các thành viên trong dòng họ nhìn nhau, ngay cả Bùi Nguyên Giáp cũng khẽ nhíu mày. . ||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Với các mối quan hệ của ông ta ở trong quân đội mà nói, làm sao có thể xuất hiện một màn như vậy.
Một lúc sau, chỉ thấy hơn mười người quân sĩ vũ trang hạng nặng, nhưng trên người lại không có các loại dấu hiệu quân hàm gì hạ xuống bằng dây thừng.
Người đầu tiên là một quân sĩ thoạt nhìn rất trẻ tuổi, anh ta bước nhanh tới trước mặt Trương Hoài
Kim, chào: “Ông Kim, một nhóm thương binh vừa rút khỏi chiến trường Trung Á, hiện tại đều bị thương nặng sắp chết, trong quân có lệnh, cần ông đến cứu trị trước tiên, xin ông thứ lỗi!”
Nói xong, quân sĩ này mang Trương Hoài Kim đi mà không có một lời giải thích nào nữa.
Bùi Nguyên Giáp giận tím mặt, bước lên phía trước quát lớn: “Láo xược! Cậu là người của đội nào? Cậu không biết phép tắc à?”
“Ông Kim là người mà dòng họ Bùi chúng ta mời đến! Cậu muốn đấu với dòng họ Bùi chúng ta phải không?” “Cấp trên của cậu là ai? Để anh ta đi ra gặp tôi!
Chẳng lẽ anh ta không biết Bùi Nguyên Giáp tôi là ai u?”
Bùi Nguyên Giáp nổi giận đùng đùng, đồng thời cũng rất có tự tin.
Mối quan hệ của ông ta trong quân ở Đà Nẵng rất sâu, ông ta tin chắc mặc kệ là cấp trên nào trong quân đến đây, đều phải cho ông ta vài phần mặt mũi.
Không ngờ, ngươi quân sĩ đi đầu này đột nhiên “soạt” một cái rút súng ra, dí thẳng họng súng vào trên ót Bùi Nguyên Giáp, lạnh lùng nói: “Tôi chính là người phụ trách của hành động lâm thời lần này!”
“Lần này cấp trên hạ xuống chính là lệnh chết, hơn nữa cứu chữa đồng đội của chúng ta mới là chuyện quan trọng nhất! Ai dám ngăn cản, giết không tha!” “Dẫn đi!”
Ngay sau đó, những quân sĩ ngay cả quân hàm cũng không có này liền trực tiếp cướp đoàn đội Trương Hoài Kim và dụng cụ từ trong tay dòng họ Bùi.
Trực tiếp dẫn lên trực thăng.
Bảo vệ của dòng họ Bùi giờ phút này hoàn toàn không dám nhúc nhích.
Bởi vì một đám quân sĩ này đều đằng đằng sát khí, rõ ràng mới vừa rút khỏi chiến trường.
Điều quan trọng nhất là, những người đi đầu này, cũng chỉ là quân sĩ bình thường mà thôi.
Quân sĩ bình thường, làm sao có thể nhận ra người của dòng họ Bùi? Làm sao có thể biết được Bùi Nguyên Giáp là ai?
Trong mắt bọn họ chỉ có mệnh lệnh, bất kể kẻ nào dám ngăn cản, nhất định sẽ bị giết!
Cái này gọi là làm tú tài mà gặp binh, có lý cũng nói không rõ!
Mạnh mẽ như Bùi Nguyên Giáp, đây là lần đầu tiên trong đời phải chịu ủy khuất như vậy, hoàn toàn không cách nào dùng thân phận và địa vị của dòng họ Bùi để làm chuyện gì.
Giờ phút này, ông chỉ có thể trơ mắt nhìn, nhìn các thiết bị đều bị mang đi.
Có lòng tính toán không có lòng đi tới, dòng họ Bùi hoàn toàn không phản ứng được.
Đợi những chiếc trực thăng vũ trang kia rời đi, Bùi Nguyên Giáp mới phản ứng lại đây.
Cứ như vậy bị người ta cướp đi rồi?
Hơn nữa, những người đó đều là những người lính mới, một đám đều bị phơi nắng đến vô cùng đen.
Ông ta hoàn toàn không nhớ được mặt của đối phương, muốn trả thù, cũng không biết làm sao tìm người bây giờ.
Toàn bộ quá trình, trước sau chỉ có một phút đồng hồ mà thôi, nhanh đến mức mọi người xung quanh còn chưa kịp phản ứng đến. “Tộc trưởng, bây giờ làm sao?”
Sắc mặt đội trưởng đội bảo vệ khó coi đi lại đây, vừa rồi anh ta cũng bị họng súng chĩa vào ót, hoàn toàn không có biện pháp phản ứng. “Trở về đi, còn có thể làm sao!”
Sắc mặt Bùi Nguyên Giáp khó coi vô cùng.
Chờ về đến biệt viện Bạch Vân, vốn Bùi Văn Kiên đang đợi tin tức thân thể hơi chấn động, có chút giật mình.
Đương nhiên anh ta cũng không ngờ tới, đường đường là dòng họ Bùi lại bị người ta cắt râu?