Chàng Rể Quyền Thế

Chương 70: Chương 70




Nhưng nếu cô ấy biết rằng tổng giám đốc mới trẻ tuổi và đẹp trai hiện đang giúp cô ấy xách túi, không biết cô ấy cảm thấy thế nào.

Sắc mặt Trịnh Tuyết Dương nghiêm túc nhìn Triệu Lan Hương từ trên xuống dưới một hồi, sau đó gật đầu nói: “Cơ hội rất lớn, nhưng mà có vấn đề, em sẽ nhiều đối thủ cạnh tranh đấy…”

“Cái gì?”

“Tuy rằng chị chưa nhìn thấy tổng giám đốc mới, nhưng thư ký cùng quản lý của anh ấy, rồi cả cô gái nhỏ ngồi ở quầy lễ tân đều rất xinh đẹp gợi cảm. Người ta đều có cơ hội tiếp cận gần như vậy, còn em, trừ khi đến công ty làm nhân viên quét dọn, ngày nào cũng phải lau bàn cho tổng giám đốc, nếu không em sẽ không có cơ hội nào đâu!” Trịnh Tuyết Dương nói.

“Ý kiến hay, quả nhiên là chị em hiểu biết nhau, ngày mai em sẽ nộp đơn xin việc…”

Hai người phụ nữ cười nói vui vẻ trở thành cảnh đẹp trên phố, ngay cả Nguyên Minh phía sau cũng bị họ bỏ qua.

Sau khi dạo một vòng, ba người đã đến một trung tâm thương mại chuyên kinh doanh hàng hóa xa xỉ.

Một đôi giày tinh xảo được đặt trên tủ kính của một cửa hàng phía trước, rất nhiều cô gái đứng nhìn xung quanh, ngay cả Triệu Lan Hương và Trịnh Mẫn nhìn thấy cũng không ngừng ánh lên tia ao ước. Bởi vì đôi giày này rất đẹp, nghe nói đây là phiên bản giới hạn, là sản phẩm kết hợp với một thương hiệu cao cấp khác, và chỉ có một đôi như vậy ở thành phố Hải Dương.

Nguyên Minh liếc nhìn bảng giá bên cạnh, ba trăm bảy mươi tám triệu.

“Thích thì thử đi.” Nhìn vẻ mặt tràn đầy yêu thích của Trịnh Tuyết Dương, Nguyên Minh nắm tay cô đi vào cửa hàng.

Trịnh Tuyết Dương cũng không có từ chối mà chỉ cười nói: “Anh không thấy nó bao nhiêu tiền sao? Em thì lương thấp không mua được. Chẳng lẽ anh muốn mua cho em?”

Bây giờ Trịnh Tuyết Dương đã tin rằng Nguyên Minh đang giúp bạn học của mình làm việc.

Vẻ mặt của Triệu Lan Hương ở phía sau cũng rất mong đợi, nói: “Không biết sau này tổng giám đốc có mua cho chị hay không, nếu chị có thể làm cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc thì tốt rồi.”

Nguyên Minh đảo mắt không thèm để ý tới cô gái này mà cười với Trịnh Tuyết Dương, sau đó quay sang nhân viên bán hàng bên cạnh nói: “Cô gái, cô có thể vui lòng lấy đôi giày này ra cho chúng tôi thử được không?”

Nhân viên bán hàng là một cô gái trạc hai mươi tuổi, đôi mắt hẹp dài, lúc này cô ấy nhìn lên nhìn xuống Nguyên Minh một lúc, khi nhận ra chiếc đồng hồ kiểu của các ông già trong tay anh, cô ta cau mày theo bản năng, sau đó nói với vẻ không hài lòng: “Rất tiếc, cửa hàng của chúng tôi quy định nếu khách hàng không mua thì không được thử. Nếu anh muốn thử, anh có thể ra ngoài trung tâm thương mại. Các quầy hàng ven đường chỉ cần mấy trăm nghìn cho một đôi giày. Anh có thể thử thoải mái…”

Trong khi nói chuyện, nhân viên bán hàng cũng liếc nhìn Trịnh Tuyết Dương và lập tức hiểu ra. Anh chàng này muốn giả vờ trước mặt nữ thần! Anh ta cũng không ngẫm lại xem, một người dùng đồng hồ cũ nát như vậy thì có nhịn ăn nhịn mặc cả năm cũng không đủ tiền mà mua đôi giày này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.