Chàng Rể Quyền Thế

Chương 716: Chương 716




“Nếu tôi không hối hận thì sao?”

Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh không có chút thay đổi.

Có vẻ như để việc trở thành Thế Tử Minh một lần nữa, không hề có sức cám dỗ nào đối với anh. “Vậy thì, bà đây sẽ khiến mày… hối hận vì đã đến thế giới này!”

Từng lời nói của bà cụ như dao cắt. “Thành thật mà nói, ta hoàn toàn chưa từng coi mày là cháu trai của ta. Ở trong mắt bà đây, mày chỉ là một công cụ để ta có thể lợi dụng mà thôi!”

“Từ khi ba mẹ của mày đến núi Côn Luân, tin tức như có như không, ở trong gia tộc Bùi Thị thì mày không có bất kỳ người thân nào cả!”

“Là bà đây đã chọn mày, dạy dỗ mày, nhưng mày lại không biết ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn làm một con chó…”

“Thậm chí bà đây còn làm cho mày làm người nắm quyền của gia tộc Bùi Thị, trở thành một thế hệ Thế Tử Minh!” “Nhưng còn mày thì sao?”

“Vậy mà mày hết lần này đến lần khác không nghe lời bà đây!”

“Bây giờ bà đây thật sự rất hối hận!”

“Dù có nuôi chó thì nó cũng biết ơn, nhưng mày thì không hề biết ơn chút nào!”

“Theo bà đây thấy, thậm chí mày còn không xứng mang họ Bùi!”

Bùi Nguyên Giáp ở một bên lạnh lùng hưởng ứng một câu: “Bùi Nguyên Minh, mày dựa vào đâu mà đòi lật đổ gia tộc Bùi Thị chứ? Đừng ở đó mà tưởng bở nữa!”

“Ba năm trước mày không làm được!”

“Thì ba năm sau mày cũng làm không được!”

Bùi Nguyên Minh hít một hơi thật sâu, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Lý Hạnh Mai.

Nếu không phải bà ta thật sự có tình nghĩa đã dạy dỗ anh thì chỉ dựa vào mấy câu nói vừa rồi, anh nhất định sẽ khiến cho đầu của bà ta rơi xuống đất.

Trái tim anh đã nguội lạnh rồi!

Không ngờ trong mắt bà cụ, anh thực sự chỉ là một công cụ, một con chó mà bà ta nuôi.

Nếu anh vâng lời, anh có thể ăn thịt, nếu anh không nghe lời, anh sẽ bị người ta giết ăn thịt.

Tuy nhiên, những gì bà cụ nói cũng chứng minh được một số suy đoán của anh từ một phía.

Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh bình tĩnh trở lại, ánh mắt thâm sâu như không thể nhìn thấy đáy. “Bà cụ, tôi và bà đã nói đến đây rồi, có một số chuyện, có phải bây giờ bà đã có thể nói ra rồi sao?”

Lý Hạnh Mai lạnh lùng nói: “Mày là thằng nhóc miệng còn hôi sữa, có tư cách gì mà sủa trước mặt bà đây chứ?”

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Bà không muốn biết tại sao sau khi tôi nắm quyền, tôi lại thoát khỏi sự khống chế của bà sao?” “Vì mày là thằng không biết ơn! Vì mày là đứa con bất hiếu! Mày còn không bằng con chó ta nuôi!”

Lý Hạnh Mai lạnh lùng nói. “Không, là bởi vì tôi đã phát hiện ra một điều…” Bùi Nguyên Minh đột nhiên cao giọng nói.

“Ông tôi, từ lúc tôi còn nhỏ đã đến dãy núi Côn Luân, sau đó không có bất cứ tin tức gì. Gia tộc Bùi Thị tuyên bố với công chúng rằng ông ấy đã chết rồ…”

“Còn ba mẹ tôi, cũng từ khi tôi còn nhỏ, đã đến núi Côn Luân, đến bây giờ vẫn chưa biết còn sống hay đã chết …”

“Lúc đầu, tôi nghĩ đó chỉ là một sự trùng hợp.”

“Nhưng mà, sau khi tôi nắm quyền, tôi đã vô tình phát hiện…”

“Có vẻ như có ai đó cố ý bảo họ đi làm một số việc mà không thể nào làm được, bảo họ đi tìm chỗ chết …”

“Bà cụ, tôi thực sự rất muốn hỏi một câu.”

“Nửa đêm lúc bà nằm mơ, mơ thấy chồng bà và con bà bị chính mình đẩy xuống vực sâu, có bao giờ bà cảm thấy hối hận, dù chỉ là một chút …”

Những lời này vừa được nói ra, khiến người ta cảm thấy kinh động! “Gì chứ?” “Làm sao có thể như vậy được?” “Bùi Nguyên Minh, mày không được nói nhảm!” Mọi người trong gia đình gia tộc Bùi Thị đều bị sốc.

Ngay sau đó, lập tức có người chỉ tay vào Bùi

Nguyên Minh và chửi bởi.

Lúc này chính Thế Tử Minh đã tố cáo bà cụ Lý Hạnh Mai đã giết ông nội và ba mẹ anh.

Tuy nhiên, không phải tất cả các thành viên trong gia tộc Bùi Thị đều tràn đầy sự phẫn nộ.

Lúc này Bùi Nguyên Giáp khẽ cau mày, sắc mặt khác thường hiện lên.

Bùi Nguyên Minh lại nhìn Bùi Văn Kiên và cười nói: “Bùi Văn Kiên, không phải lúc trước cậu luôn cảm thấy ấm ức sao, tại sao bà ta lại chọn tôi làm Thế Tử Minh thay vì cậu trong khi rõ ràng là cậu rất giỏi về mọi mặt?”

“Đương nhiên là cậu xuất sắc về mọi mặt nhưng lại kém xa so với tôi. Đây là sự thật không thể chối cãi, nhưng đó không phải là nguyên nhân chính để chọn bà ta chọn tôi thay vì chọn cậu.”

“Nguyên nhân chính … là bởi vì …”

“Ba mẹ cậu chưa chết, không dễ khống chế! Cậu không thích hợp làm một con rối…”

“Thật đáng tiếc, Bùi Nguyên Minh tôi đây cũng không phải là một con rối.”

“Không ai có đủ tư cách để khiến Bùi Nguyên Minh tôi trở thành một con rối cả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.