Trên thực tế thì hiện giờ trong gia đình nhà họ Thanh, chỉ có duy nhất Thanh Linh và Trịnh Tuấn là người không có địa vị.
Thanh Khánh thì khỏi phải nói, ông ta là một trong ba người có quyền cao chức trọng nhất Đà Nẵng.
Cậu con trai của ông ta thì sắp trở thành phó thanh tra sở cảnh sát Dương Thành, đúng là tuổi trẻ tài cao.
Còn Thanh Nhã và Lữ Lâm, Thanh Nhã đang tự làm ăn kinh doanh buôn bán, tuy lời lãi không nhiều nhưng doanh thu hàng năm cũng phải mấy chục tỉ đồng.
Lữ Lâm còn là phó chủ tịch của ngân hàng Dương Thành, cũng được coi như là người quyền cao chức trọng, hàng năm có không biết bao nhiêu người nhờ vả ông ta.
So với bọn họ, điều kiện của Trịnh Tuấn và Thanh Linh đúng là đáng xấu hổ biết bao Vốn dĩ bọn họ còn có Trịnh Tuyết Dương quen Bùi
Nguyên Minh để gỡ gạc lại thể diện, nhưng hiện giờ ngay cả Trịnh Tuyết Dương cũng không ăn thua nữa rồi.
Lúc này, cả Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều xấu hổ muốn chết.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói.
Chỉ nhìn thấy mấy người đàn ông trung niên đang sải bước đến, người dẫn đầu trong số họ mỉm cười nói: “Lãnh đạo Thanh, tôi không được mời mà đến, xin thứ lỗi cho tôi nhé!” “Đây là Vương Thái Hợp, lãnh đạo thứ hai Dương Thành!” “Còn có cả Lý Vân Bằng, cục trưởng cục cảnh sát
Dương Thành!” “Người đó có vẻ là Mộ Phong Châu, lãnh đạo lớn thứ hai sở cảnh sát Đà Nẵng sao!”
Ba người bước vào vừa rồi đều là những nhân vật có ảnh hưởng nhất định ở Dương Thành, thậm chí có khi là cả toàn bộ thành phố Đà Nẵng.
Đặc biệt là Mộ Phong Châu, ông có mạng lưới quan hệ cực kỳ rộng rãi và vô số học trò trong giới cảnh sát.
Tuy nói năm sau ông ta sẽ nghỉ hưu, nhưng cho dù có nghỉ hưu đi chăng nữa thì ông ta vẫn là một trong những nhân vật nắm thực quyền trong giới cảnh sát.
Ba người này đến cùng với nhau có thể nói là thể diện của nhà họ Thanh vô cùng lớn, khó mà quên ân tình này. “Bà cụ Thanh, chúc bà sống lâu trăm tuổi!”
Mộ Phong Châu và mấy người kia đều chắp tay chúc.
Chỉ là bọn họ cho dù đã ở địa vị cao như vậy rồi, dù đến chúc thọ thì bọn họ cũng khá là cẩn trọng.
Mấy người đó đương nhiên là không thể có biểu hiện xum xoe và nịnh nọt như những người khác được.
Bà cụ Thanh vô cùng hài lòng, lúc này mới quan sát Mộ Phong Châu, cười toe toét.
Mặc dù Thanh Khánh là một người có quyền cao chức trọng, nhưng với sự có mặt của rất nhiều tên tuổi lớn trong ngày mừng thọ của bà thì cũng đủ cho thấy Thanh Khánh quan tâm bà cỡ nào.
Vả lại bà ta vẫn là một bà cụ lớn quyền cao chức trọng trong gia đình nhà họ Thanh!
Hâm mộ!
Hâm mộ đến mức muốn hộc máu!
Trong đám người đó, ông cụ Trịnh nhìn thấy cảnh này mà đỏ cả mắt.
Tất cả mọi người ai ai cũng đều là người có gia thế giàu có, tại sao nhà họ Thanh lại có những nhân vật lớn như vậy đến mừng thọ mà nhà họ Trịnh lại không có?
Ông cụ Trịnh nằm mơ cũng muốn nhà họ Trịnh có trình độ đẳng cấp như vậy, huống chi ở Dương Thành, ông ta vẫn là người có tiếng có tăm.
Đáng tiếc rằng dù sao nhà họ Trịnh cũng là người từ ngoài chuyển đến, để đạt được trình độ này, không biết phải bao nhiêu thế hệ nữa mới phấn đấu được.
Thanh Linh và Trịnh Tuấn khó khăn nuốt nước bọt.
Thảo nào bà cụ Thanh chán ghét bọn họ đến vậy, tất cả chuyện chuyện này đều có lý do!
Nhìn đẳng cấp của nhà họ Thanh và đẳng cấp nhà mình xem?
Thật sự còn không xứng để xách giày cho nhà họ Thanh. “Nhờ các vị nâng đỡ, con cháu nhà họ Thanh chúng ta cũng có ý chí phấn đấu, không nói đến người khác, cứ kể đến đứa cháu ngoan của ta đi, cả Dương
Thành cũng không tìm được mấy ai có thể sánh được với nó, đúng không nào?”
Trước mặt mọi người, bà cụ Thanh nói chuyện với vẻ mặt vô cùng tự hào.
Không ít người trong đám đông bật cười. “Bà cụ lớn, bà quá khiêm tốn rồi, thế hệ trẻ ở Dương Thành làm sao mà tìm được ai có thể so sánh với cậu Vân đây chứ!”
Thanh Vệ Vân khiêm tốn cười nói: “Mọi người quá khen cháu rồi, trình độ của cháu cũng thường như bao người thôi. Các vị không cần phải tâng bốc cháu quá đâu!” “Nghe nói nhà dì chúng ta mất tích nhiều năm như vậy, hôm nay đã trở về rồi!” “Có người bảo rằng em gái họ của cháu giỏi lắm, cô ấy đang xúc tiến dự án khu nghỉ dưỡng ở núi Bạch Vân, hơn nữa em rể cũng là ‘rồng giữa đám người không biết hôm nay cậu ấy có ở đây không nhỉ?”