Chàng Rể Quyền Thế

Chương 776: Chương 776




Phía sau, cần câu của Bùi Sâm La bỗng nhiên rung động.

Anh ta vung tay, lập tức nhìn thấy một con cá rồng trắng bị anh ta ném lên bờ.

Nhìn thấy cá rồng trắng giãy dụa kịch liệt cho đến khi mất sức mà chết, sắc mặt bốn vị gia chủ đều trở nên kỳ dị.

Bùi Sâm La còn hứng thú bừng bừng nhìn cảnh này, đợi cho đến khi cá rồng trắng chết đi rồi, anh ta mới thu cần câu lại, vỗ tay rồi xoay người cười nói: “Bốn vị, không biết các vị có suy nghĩ gì về chuyện xảy ra ở Dương Thành gần đây?”

Bà cụ Thanh là người đầu tiên mở lời: “Nói đến việc này, tôi cũng muốn hỏi cậu Sâm La một câu, vì sao bên ngoài đều đồn thổi gia tộc họ Bùi bị lật đổ, tất cả tài sản của gia tộc họ bùi đều bị tập đoàn Thiện Nhân thu trọn?”

Bùi Sâm La cười đầy ẩn ý: “Cũng chỉ là bị đánh bại một hồi, chút đồ vật bị anh cả kia của tôi lấy đi mà thôi, tuy nhiên chỉ tổn thất chút tài sản, có thể biết được một vài tin tức chính xác cũng là không tệ.”

Bà cụ Thanh nhíu mày nói: “Cậu Sâm La, ba năm trước đây có lẽ Thế Tử Minh thật sự tài giỏi!” “Chỉ là hôm nay đã là ba năm sau, rốt cuộc cậu ta có tư cách gì để đấu với chúng tôi? Thế mà còn có thể chiếm được thế thượng phong!” “Tình người.”

Bùi Sâm La thản nhiên nói. “Thứ dễ sử dụng nhất trên thế giới này chính là tình thường, có đôi khi nó còn có tác dụng hơn cả quyền thế.” “Vậy chẳng phải chúng tôi cũng muốn xong đời à.” Sắc mặt bà cụ Thanh lúc này rất khó coi.

Nếu mối quan hệ của Thế Tử Minh rộng đến mức có thể dựa vào tình người để ép Lý Hạnh Mai, vậy bốn gia tộc bọn họ liên kết lại với nhau có thể có năng lực đấu lại cậu ta sao?

Bùi Sâm La thản nhiên nói: “Không cần quan tâm quá mức, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, thắng bại trong lúc nhất thời không nói lên được điều gì!” “Các vị không cần quên người đứng sau điều khiển chuyện này là bà cụ nhà họ Bùi chúng tôi!”

Nghe nói như vậy, đồng tử mấy người bà cụ

Thanh không khỏi co lại. Đề cập đến vị kia, bọn họ không dám ăn nói bậy bạ, dù sao bọn họ nhìn thấy một góc núi băng quyền lực của Lý Hạnh Mai cũng đủ để hiểu được bà ta mạnh đến mức nào.

Ngay cả khối tài sản khổng lồ như gia tộc họ Bùi ở Đà Nẵng mà cũng có thể bỏ qua. Bốn vị gia chủ ở đây đều tự thấy mình không thể làm được.

Bùi Sâm La tiếp tục nói: “Lần này anh ta vận dụng được mối quan hệ rộng nên để anh ta tạm thời chiếm cứ thượng phong.” “Nhưng thứ như mối quan hệ này, dùng một lần sẽ ít đi một lần, người khác không cả khả năng giúp anh ta vô thời hạn.” “Thậm chí vì sử dụng quan hệ mà anh ta còn cần trả giá lớn.” “Cho nên tiếp theo các người làm bất cứ chuyện gì cũng cần phải làm theo lệnh của tôi.”

Vân Khởi Hải vẫn luôn chưa nói gì bỗng nhiên mở miệng: “Cậu Sâm La, có thể báo cho chúng tôi biết thân phận thật sự của Thế Tử Minh được không, như thế chúng tôi cũng dễ bề làm việc hơn.”

Ánh mắt Bùi Sâm La chợt lóe, sau đó chậm rãi lắc đầu, nói: “Không thể, không phải là tôi không muốn nói thân phận thật sự của anh ta cho các ông, mà là một khi các ông biết thân phận thật sự của ông ta, tôi sợ các ông không chịu được cú sốc.”

Lời này của Bùi Sâm La cũng không phải nói lung tung.

Chỉ huy trưởng của Đường Đao Doanh.

Một huyền thoại sống!

Cho dù người như vậy đã xuất ngũ nhưng nếu biết thân phận thật sự của anh ta thì những người này còn dám ra tay với anh ta sao?

Không dám, cho bọn họ thêm một trăm lá gan cũng không dám! Cho dù là Lý Hạnh Mai cũng ít nhiều có phần kiêng kị điều này, nếu không ba ta đã không quay về

Cảng Thành.

Cho nên lúc này, Bùi Sâm La hoàn toàn không dám nói thân phận thật của Thế Tử Minh cho bọn họ biết.

Tuy nhiên cho dù là như thế, khi nghe được câu trả lời của anh ta, mấy người Vân Khởi Hải cũng đều co rụt đồng tử.

Nói như vậy, thân phận của Thế Tử Minh chỉ sợ không đơn giản!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.