Trịnh Tuyết Dương vui mừng ra mặt. Cô không ngờ ba mẹ cô lại có lúc thấu tình đạt lý như vậy, thế mà họ lại giúp Bùi Nguyên Minh có được một vị trí tham gia buổi lễ.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến lối vào.
Có điều trên mặt của Bùi Nguyên Minh là nụ cười như có như không.
Còn Trịnh Tuyết Dương lại không giấu được niềm hạnh phúc giữa hai hàng lông mày.
Suy cho cùng, theo ý kiến của cô thì chỉ cần ba mẹ có thể chấp nhận Bùi Nguyên Minh cho dù chỉ là một chút thôi cũng đã rất tốt rồi.
Trịnh Tuấn và Thanh Linh đồng thời thở phào một hơi khi thấy hai người họ đến.
Vừa rồi bọn họ vô cùng sợ tên vô tích sự Bùi Nguyên Minh sẽ không đến. Nếu anh không đến, dù cho bọn họ muốn ném nồi cũng không biết ném nồi cho ai.
Trịnh Tuấn liếc nhìn La Vĩnh Toàn.
La Vĩnh Toàn chỉ thẳng vào Bùi Nguyên Minh nói: “Đó là thư mời giả mà anh ta lấy được. Các người mau tóm lấy anh ta đi, để anh ta ngồi vào tù!”
Vừa nghe nói thế thì nụ cười trên mặt Trịnh Tuyết Dương lập tức cứng lại.
Cô hiểu ra ngay.
Cái gọi là thư mời của La Vĩnh Toàn là giả, vừa rồi chắc chắn đã bị phát hiện.
Trịnh Tuấn gọi Bùi Nguyên Minh đến chỉ để lừa anh đến làm người chịu tội thay!
Lúc này Trịnh Tuyết Dương chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cơ thể suýt thì lảo đảo.
Sao ba mẹ cô lại có thể làm ra chuyện như vậy?
Bọn họ bị La Vĩnh Toàn lừa và rồi lừa Bùi Nguyên Minh đến gánh tội thay!
Chuyện này khác nào muốn giết Bùi Nguyên Minh đâu?
Nhưng nhìn cảnh này, thần sắc của Bùi Nguyên Minh vẫn bình thản.
Anh bước lên trước nhìn Trịnh Tuấn và Thanh Linh thật sâu, sau đó cười nhẹ: “Mặc dù hai người không có ý tốt nhưng trước đó con đã từng nói nếu hai người gặp khó khăn thì có thể gọi điện cho con. Con người của con luôn luôn nói được làm được.” “Bây giờ hai người còn muốn vào không? Con đưa hai người vào.”
Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều sững sờ, có phải đứa con rể vô dụng này bị choáng váng rồi không?
Giờ phút này không những không hoảng sợ mà còn lớn miệng khoác lác?
La Vĩnh Toàn nhìn thấy cảnh này liền bật cười: “Nhìn thấy chưa? Thư mời giả là do tên này làm ra đấy!” “Hơn nữa bây giờ anh ta còn luôn miệng nói có thể đưa mọi người vào trong cơ.”
Lúc này Trịnh Tuyết Dương mới lấy lại tinh thần, vội vàng bước tới nói: “Anh này, tôi có thể làm chứng rằng lá thư mời giả này là do La Vĩnh Toàn lấy ra, không liên quan gì đến chúng tôi!”
La Vĩnh Toàn chế nhạo: “Trịnh Tuyết Dương, cô đừng ngây thơ quá! Ông chồng vô dụng của cô còn đang khoác lác kia kìa. Cô cho rằng những người này sẽ tin lời của cô sao?” “Nhưng tôi thì khác. Tôi không chỉ là người của dòng họ đứng đầu như nhà họ La mà còn là giám đốc ngân hàng thành phố. Những gì tôi nói đều là khuôn vàng thước ngọc!”
Trịnh Tuyết Dương tức giận run lên, cô chưa bao giờ thấy một người vô liêm sỉ như vậy.
Bản thân đã làm sai mà không thừa nhận còn ra vẻ oai phong lẫm liệt vô cùng.
Bùi Nguyên Minh an ủi Trịnh Tuyết Dương nói: “Vợ à, không có chuyện gì đâu. Chúng ta vào thôi.”
La Vĩnh Toàn nghe vậy thì càng cười to hơn: “Các anh, các anh cũng nghe thấy rồi chứ? Rõ ràng tên này hoàn toàn không đặt buổi lễ long trọng của tập đoàn Thiện Nhân vào mắt!” “Anh ta nghĩ con mèo con chó nào cũng có thể tuỳ tiện đi vào được sao?” “Loại người này còn dám làm giả thư mời. Nếu các anh không bắt anh ta thì còn chờ đến khi nào?”
Đúng lúc này, nhân viên công tác soát thư mời nghiêm mặt bước tới, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng nhìn Bùi Nguyên Minh.
La Vĩnh Toàn nhìn cảnh này với vẻ mặt đắc thắng. Sắc mặt người một nhà Trịnh Tuyết Dương tái mét. Tất cả họ đều biết lúc này nhất định xong đời rồi!
Dám gây chuyện trong buổi lễ quan trọng nhất của Thế tử Minh, chẳng phải tự tìm đường chết hay sao?
Nhưng ngay sau đó, hành động của nhân viên công tác khiến tất cả mọi người đều choáng váng.