“Như vậy cho dù có sống trong nhung lụa nhưng đó lại không phải là cuộc sống mà em mong muốn.”
Bùi Nguyên Minh mỉm cười, thì thầm nói bằng âm thanh mà chỉ có mình anh nghe được: “Nếu đã như vậy thì anh sẽ huấn luyện em trở thành người có thái độ của kẻ bề trên, để em biển thành một người có tầm ảnh hưởng lớn trong xã hội này. Lúc đó thân phận giữa hai chúng ta sẽ không còn khoảng cách nữa, vả lại anh tin rằng tình cảm giữa hai chúng ta sẽ ngày càng sâu đậm bền chặt…”
Ngay lúc đó thì Trịnh Tuấn với Thanh Linh cũng hùng hổ kéo đến.
Bọn họ mới vừa bị Trịnh Tuyết Dương làm vỡ mộng nên rất tức tối. Dù sao hôm nay họ cũng đã trải qua không biết bao nhiêu những cung bậc cảm xúc nên có thể bình tĩnh lại cũng là điều không thể.
Thanh Linh chạy đến trợn mắt với Trịnh Tuyết Dương và khẽ quát cô: “Tuyết Dương, tại sao con lại có thể hồ đồ như vậy chứ? Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, biết bao nhiêu người mơ ước mà không được. Còn con thì sao, mỡ dâng tới tận miệng mà còn từ chối là vì lẽ gì?”
Nói tới đây thì Thanh Linh đấm ngực thùm thụp tỏ vẻ tức giận và đau lòng lắm.
Mới vừa nãy thôi, Thanh Linh đã nghĩ thân phận của bà ta sắp vượt qua bà cụ nhà họ Thanh rồi chứ.
Trịnh Tuấn cũng lộ rõ vẻ mặt tức giận như muốn hộc máu mồm tới nơi: “Tuyết Dương à, rõ ràng là con muốn chọc cho chúng ta tức chết mà. Sao con không suy nghĩ cẩn thận một chút nào hết vậy, con đi theo cái tên vô dụng này thì được tích sự gì chứ? Bây giờ con nhanh chạy đi tìm Lôi Tuấn Quang không chừng còn kịp đó. Ba chắc chắn Thể tử Minh chính là người con rể tốt nhất trên đời. Cả nhà chúng ta đã bị người nhà họ Trịnh đuổi khỏi nhà rồi, nếu bỏ lỡ cơ hội quý giá này thì sau này sẽ không có lần thứ hai đầu con ơi.”
Trịnh Tuyết Dương lại nói bằng giọng hết sức nghiêm túc: “Ba à, hãy tin tưởng con. Chỉ cần dựa vào con cũng đủ để hai người hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời rồi.”
Trịnh Tuấn ôm ngực kêu lên: “Ôi… Rõ ràng con muốn ba mẹ tức chết mà”
Giờ phút này Trịnh Tuấn và Thanh Linh thay nhau tức giận cũng không thể nào tiêu tan cục tức này.
Đặc biệt là Thanh Linh, bà ta chỉ hận không thể thay thế Trịnh Tuyết Dương gả cho Thế tử Minh. Chỉ tiếc là chắc chắn người ta sẽ không cần đến người như bà ta.
Bùi Nguyên Minh cười cười: “Ba mẹ à, hai người yên tâm đi. Có con ở đây thì chắc chắn sẽ khiến cả nhà chúng ta trở thành một gia đình giàu có chân chính. Thậm chí sẽ trở thành một trong mười dòng họ giàu có danh giá nhất ở thành phố này.”
Trịnh Tuấn lại trề môi tỏ vẻ khinh thường: “Chỉ bằng một mình cậu hả? Thôi đi. Thế tử Minh tài giỏi như vậy mà mới chỉ tạo ra một dòng họ giàu có nhất của những dòng họ bình thường mà thôi, thế mà cậu lại đòi biến chúng tôi thành một trong mười dòng họ danh giá nhất sao? Cậu chưa tỉnh ngủ hả? Cậu có tư cách gì mà so sánh với Thế tử Minh hả? Cậu đừng quên bây giờ ngay cả công việc cậu cũng không có, chỉ là một tên ăn bám mà thôi. Mà một tên ăn bám thì còn làm nên trò trống gì chứ?”
Thanh Linh cũng hừ lạnh: “Bây giờ tôi cũng hiểu vì sao chúng ta lại có thể tiến hành công việc sản xuất được rồi. Tất cả đều nhờ Tuyết Dương, mà sao cậu lại không biết xấu hổ mà giành lấy công lao làm của riêng chứ? Cậu vô dụng như vậy thì cũng thôi đi, lại còn lừa lọc dối trá làm gì. Còn nữa, chuyện ở vịnh Half Moon cũng là do Lôi Tuấn Quang làm đúng không? Người ta vốn dĩ là cấp dưới của Thế tử Minh nên làm thế cũng là vì cậu Minh mà thôi. Tôi nói cậu nha, có thể học tập Thế tử Minh một chút thôi cũng được rồi. Còn nữa, tôi cảnh cáo cậu trước nha. Nếu Tuyết Dương đồng ý lời cầu hôn của Thế tử Minh thì cậu lập tức ly hôn và cút xéo khỏi đây cho tôi.”
Nói xong cả hai ông bà đều không còn tâm trạng để ăn cơm nữa. Vốn dĩ kế tiếp sẽ có phần nghi thức xác nhập tài sản nhưng Trịnh Tuấn với Thanh Linh không muốn xem chút nào hết. Bởi vì nhìn thấy cảnh tượng đó thì bọn họ lại nhớ tới cảnh con gái của họ suýt chút nữa sẽ trở thành bà chủ của tập đoàn Thiện Nhân.