Lập tức sắc mặt Lôi Tuấn Quang trở nên lạnh lùng. Thế tử Minh đang đứng ngay cạnh mà người phụ nữ không biết xấu hổ này dám nói chị dâu là hư hỏng?
Lúc này Lôi Tuấn Quang đi về phía trước, tay trái kẹp cổ Trịnh Thu Hằng, tay phải rút lên tát vào mặt cô ta.
Tuy nhiên, Lôi Tuấn Quang ra tay mạnh hơn nhiều so với ông cụ Trịnh hôm qua. Cái tát này làm gãy vài cái răng của Trịnh Thu Hằng.
Sau khi ném Trịnh Thu Hằng xuống đất, vẻ mặt Lôi Tuấn Quang chán ghét nói: “Đánh cô cũng làm bàn tay của tôi ô uế, thế mà cô còn mặt mũi khoa tay múa chân làm phiền người khác sao?”
“Cô nghĩ cô là ai?”
“Không bằng cái rắm.” . ||||| Truyện đề cử: Thiên Đạo Đồ Thư Quán |||||
Trịnh Thu Hằng bị đánh cho choáng váng.
Ngày thường, miệng lưỡi cô ta sắc bén, kiêu căng ngạo mạn, nhưng giờ lại che mặt không dám nói một lời. “Vào giờ này ngày mai, nếu tôi không nhìn thấy những của hồi môn đó được gửi đến Đế Cảnh Hoa Viên, những gì các người nhìn thấy sẽ là ở sở cảnh sát Dương Thành.”
“Tôi cam đoan rằng tốc độ của cảnh sát sẽ vượt quá sức tưởng tượng của các người.” Sau khi nói xong, Lôi Tuấn Quang cùng đoàn người rời đi.
Bên trong biệt thự của nhà họ Trịnh, bầu không khí bị đè nén đến cực điểm. “Trịnh Tùng, Chí Dụng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Ông cụ Trịnh như già đi vài chục tuổi, lảo đảo nghiêng ngả trở lại ngồi trên ghế, suýt chút nữa thở không nổi.
Trịnh Chí Dụng và Trịnh Tùng nhìn nhau, ánh mắt cũng cực kì khó coi.
Cuối cùng, bọn họ nhìn Trịnh Thu Hằng một cách oán hận.
Nếu như lúc đầu cô ta không cho rằng mình là người phụ nữ mà Thế tử Minh thích, sau đó cứ vậy mà lấy của hồi môn thì người nhà họ Trịnh cũng sẽ không phải hành động.
Bây giờ Trịnh Tùng và Trịnh Chí Dụng đều rất hối hận, nhưng lúc này, hối hận cũng vô ích. “Cứ để Trịnh Tuyết Dương nói đã đưa của hồi môn cho cô ấy rồi, không ổn sao?”
Lúc này, một người nhà họ Trịnh lên tiếng.
Trịnh Tuyết Dương còn chưa mở miệng, Thanh Linh đã trừng mắt, nói: “Không thể, còn không nhìn thấy những của hồi môn đó, sao mà nói là đã nhận được?”
Thanh Linh lúc này không quan tâm đến những thứ khác, trong đầu bà ta chỉ có một chuyện, đó chính là giá trị của của hồi môn giá hàng trăm hàng nghìn tỉ đều là của nhà bà ta, bao gồm cả biệt thự to lớn trước mặt.
“Thanh Linh, chẳng lẽ cô muốn trơ mắt nhìn nhà họ Trịnh xong đời sao?”
“Nhà họ Trịnh đã nuôi nấng các người nhiều năm như vậy, cô không có chút cảm kích sao?”
“Đúng vậy, bây giờ nhà họ Trịnh đang gặp khó khăn, các người hẳn là nên giúp đỡ, bây giờ chỉ là nói dối thôi mà. Bùi Nguyên Minh giỏi nói dối như vậy, các người cũng có thể học hỏi cậu ta. Khó khăn gì chứ?”
“Những thứ được chia kia, chúng tôi đều bán cả rồi, chẳng lẽ nhà các người còn muốn giết chúng tôi?” Lúc này mọi người nhà họ Trịnh đồng tâm hiệp lực, đều quên trước đây họ đã đối xử với gia đình Trịnh
Tuyết Dương như thế nào.
Những người này vì lợi ích cá nhân mà ích kỉ, muốn ép Trịnh Tuyết Dương đồng ý nói dối. Bọn họ không muốn mọi tài sản của mình bị lấy ra để trả nợ.
Lúc này, Trịnh Tuyết Dương thản nhiên nói: “Tôi không có ý kiến, nhưng nếu anh Lôi Tuấn Quang biết được sự thật thì ai sẽ là người gánh chịu hậu quả?”
“Cũng không thể nói là để tôi gánh chứ?”
Nghe được những lời này, lập tức nhà họ Trịnh trở nên yên lặng. Trịnh Tuyết Dương không thể gánh chịu hậu quả cho bọn họ, cô cũng không ngốc.
Thế nhưng, họ biết chính xác hậu quả của việc lừa dối Lôi Tuấn Quang là gì, là phải ngồi tù… Cho dù là ông cụ Trịnh tuy rằng muốn Trịnh Tuyết
Dương hỗ trợ che chắn, nhưng hiện tại lại lo lắng vô cùng.
Với tuổi tác này, nếu thật sự đi vào tù thì còn có thể sống sót trở ra sao?
Hưởng phúc cả một đời, ai lại muốn chết trong tù chứ?