Chàng Rể Quyền Thế

Chương 862: Chương 862




Giờ phút này, đầu của Uông Chí Dĩnh đã bị ý nghĩ xấu xa lấp đầy, trong đầu anh ta chỉ nghĩ đến chuyện kia. Bấy giờ, anh ta cười hèn mọn: “Trịnh Tuyết Dương, đêm nay chúng ta đến khách sạn Dương Thành đi. Cô cứ yên tâm, tôi là hội viên ở chỗ đó, chắc chắn sẽ giúp cô thuê một phòng tổng thống, đảm bảo khiến cô hài lòng!”

“Anh nằm mơ đi! Nếu anh không buông tay tôi ra, tôi sẽ báo cảnh sát đó!” Trịnh Tuyết Dương vùng vẫy, lấy điện thoại ra.

Uông Chí Dĩnh thấy vậy bèn cười lạnh, anh ta giơ tay phải lên đẩy Trịnh Tuyết Dương ngã xuống đất. “Đàn bà ấy mà, tưởng mình có bản lĩnh gì hay lắm à?

Dám giả bộ làm thánh nữ với tôi sao? Tôi nói cho cô biết, rốt cuộc thì cô cũng chỉ phải cầu xin bò lên giường của tôi thôi!”

Trịnh Tuyết Dương siết chặt điện thoại, cô trầm giọng nói: “Uông Chí Dĩnh, anh đừng tự cho mình là đúng. Tôi không tin mình có tiền mà không mua được cái gì! Đến cái lúc đó rồi, anh đừng có mà hối hận!”

Nghe Trịnh Tuyết Dương nói xong, Uông Chí Dĩnh bật cười ha ha, bây giờ anh ta ngang ngược như thế là có lý do cả, vì sau lưng anh ta chính là nhà họ Tô – gia tộc hạng nhất, là dòng họ dẫn đầu ngành kinh doanh bất động sản ở Đà Nẵng.

Có nhà họ Tô ở bên này, Uông Chí Dĩnh chính là vua của thị trường nguyên vật liệu ở Đà Nẵng, anh ta muốn như thế nào thì phải như thế đấy.

Trong tình hình này, ai dám đứng ra bán nguyên vật liệu cho Trịnh Tuyết Dương là chết chắc!

Dĩ nhiên là Uông Chí Dĩnh sẽ không nói những câu này ra ngay bây giờ, anh ta đánh giá Trịnh Tuyết Dương từ đầu đến chân trong chốc lát rồi cười nhạo: “Trịnh Tuyết Dương, cô cứ cân nhắc cho kĩ, khi nào nghĩ thông suốt rồi, nghĩ cẩn thận rồi thì cứ đến tìm tôi. Thật ra chuyện này không khó khăn gì cả, hoặc là trả tiền cao hơn, hoặc là dang chân ra. Đâu phải là tôi không cho cô cơ hội để lựa chọn đâu?”

Uông Chí Dĩnh nở nụ cười cực kỳ kiêu căng, cười đến mức ngang tàng suồng sã.

Trịnh Tuyết Dương tức tới độ run rẩy hết cả người, bấy giờ, cô lạnh lùng nói: “Uông Chí Dĩnh, anh đừng hối hận, tôi có thể nâng đỡ anh, cũng có thể giẫm nát anh dưới chân một lần nữa!”

“Thôi đi! Nếu là trước kia thì tôi còn kính trọng cô ba phần!”

“Hôm qua, phó giám đốc Quang của tập đoàn Thiện Nhân đã rút sính lễ cho nhà họ Trịnh về rồi! Không có chỗ dựa là Thế tử Minh, cô tưởng cô là ai? Tôi muốn coi xem một con đàn bà như cô có tư cách gì mà đòi giẫm nát tôi dưới chân! Đến lúc đó, tôi chịu lỗ bán hàng cho cô cũng được! Ha ha ha!”

Mặt mày Uông Chí Dĩnh đầy vẻ trào phúng, quá rõ ràng, nếu không có chuyện Trịnh Tuyết Dương từ chối Thế tử Minh, Lôi Tuấn Quang rút sính lễ về, cho Uông Chí Dĩnh một nghìn lá gan, anh ta cũng chẳng dám làm tình làm tội Trịnh Tuyết Dương. Bây giờ trong mắt anh ta, Trịnh Tuyết Dương đã bị tập đoàn Thiện Nhân và Thế tử Minh bỏ rơi rồi, không tranh thủ chiếm hời ngay lúc này thì còn đợi đến bao giờ?

Đây chính là cách bỏ đá xuống giếng. …

Sau khi đám người của Uông Chí Dĩnh đi rồi, Trịnh Tuyết Dương mới bình tĩnh hơn một chút. Vốn dĩ là năng lực của cô khá tốt, cũng không bỏ cuộc vì chuyện này ngay, mà cô bắt đầu tìm nhiều người, liên hệ hai nơi cung cấp nguyên liệu khác ở Dương Thành, nhưng cuối cùng kết quả lại khiến người ta tuyệt vọng, vì không có bất kỳ ai chịu hợp tác với cô.

Hiển nhiên là Uông Chí Dĩnh đã nắm quyền lên tiếng trong thị trường nguyên liệu Dương Thành, anh ta không nói chuyện, không ai dám bán nguyên liệu cho Trịnh Tuyết Dương.

Tuy rằng Trịnh Tuyết Dương có thể đến những thành phố khác để tìm cơ hội khác, nhưng việc vận chuyển là một vấn đề lớn, hơn nữa nếu như thế thì chắc chắn thời hạn công trình khu du lịch núi Bạch Vân sẽ bị kéo dài không biết đến bao lâu.

Thân là chủ tịch công ty, lần đầu tiên Trịnh Tuyết Dương cảm nhận được một áp lực trước giờ chưa từng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.