Ngay sau đó, Châu Kiến Bình đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, nghiêng người nói: “Anh Nguyên minh à, có khả năng là chủ của nhà họ Tô sắp đến rồi. Anh xem chuyện này…”
Bùi Nguyên Minh liếc anh ta một cái, nhẹ giọng hỏi: “Chủ của nh họ Tô?
Tô Quốc Cường ư?”
“Đúng vậy!”
“Anh sợ ông ta à?”
Thần sắc của Châu Kiến Bình vô cùng khó coi, sắc mặt cũng có chút tái nhợt nhưng anh ta vẫn khẽ gật đầu.
Tô Quốc Cường là người thuộc phe thực lực của nhà họ Tô, cho dù là người đứng đầu hệ thống giáo dục Dương Thành như anh ta cũng không dám tuỳ tiện làm mất lòng ông ta.
“Vậy anh không sợ tôi sao?”
Bùi Nguyên Minh cười hỏi.
Nghe vậy, sắc mặt Châu Kiến Bình lại càng khó nhìn hơn.
Người trước mặt này quá bình tĩnh.
Châu Kiến Bình cũng không phải người bình thường, sau khi vẻ mặt thay đổi một hồi thì khẽ nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh Nguyên Minh, bất kể hôm nay có xảy ra tình huống gì thì tôi nhất định sẽ tuân thủ mệnh lệnh của ông Quốc và đứng về phía người của anh.”
Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt sửa lại lời anh ta: “Không phải đứng về phía người của tôi mà là giải quyết công bằng.”
“Đúng đúng đúng. Giải quyết một cách công bằng!”
Châu Kiến Bình liên tục gật đầu.
“Vậy thì anh Nguyên, chúng ta nên làm gì bây giờ…”
“Đợi đi.” Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh vẫn rất hờ hững.
Anh đã định đợi đến khi xử lý việc này xong rồi mới đi tìm nhà họ Tô gây rối. Nhưng bây giờ nhà họ Tô đã muốn tự đưa mình đến cửa thì anh sẽ kiên nhẫn đợi thêm một lúc.
“Anh rể…” Trịnh Khánh Vân có phần lo lắng.
Bùi Nguyên Minh vươn tay xoa đầu cô ta cười nhẹ: “Đừng lo. Nếu đã có người muốn dùng quyền thế để chèn ép người khác thì hôm nay anh rể sẽ dạy cho cô biết thế nào là quyền và thế nào là thế!”
Lúc này, tại trang viên nhà họ Tô. Tô Quốc Cường lạnh lùng bước ra khỏi cửa.
“Bác cả.”
Ở cửa ra vào, một thanh niên áo trắng đột nhiên gọi ông ta lại.
“Thế tử.”
Khi nhìn thấy người này, trong mắt Tô Quốc Cường lóe lên tia sáng kỳ dị nhưng ông ta vẫn hơi khom người mở miệng.
Mặc dù Tô Đức Thắng là thế hệ thứ ba của nhà họ Tô nhưng vai vế của anh ta lại cao hơn Tô Quốc Cường một chút.
Nguyên nhân do anh ta là thế tử của nhà họ Tô được Tô Trường Cảnh lựa chọn và cũng là người thừa kế được chỉ định của nhà họ Tô. Cho dù Tô Quốc Cường có bất mãn với vị thế tử Thắng này thế nào đi nữa thì ông ta cũng không dám để lộ ra ngoài.
Tô Đức Thắng ra vẻ như không nhìn thấu tâm tư của Tô Quốc Cường, chỉ thản nhiên nói: “Tôi đã nhận được tin tức rồi. Vì một học sinh nữ nho nhỏ mà đối phương lại có thể kéo những người như Châu Kiến Bình và Tiền Đổng Trác vào cuộc. Điều này cho thấy nhà họ Trịnh không đơn giản như chúng ta nghĩ.”
“Hơn nữa nhà họ Trịnh và Thể tử Minh còn có quan hệ chặt chẽ với nhau.”
“Vì vậy, lần này phải giải quyết nhanh gọn dứt khoát trong thời gian ngắn nhất.” Tô Quốc Cường trầm giọng nói: “Thế tử hãy yên tâm, trong lòng tôi biết rõ. Nếu đó đã là mệnh lệnh của chủ nhà thì tôi đương nhiên sẽ giải quyết càng sớm càng tốt.”
“Hơn nữa, tôi đã phái người đi mời một vài nhân vật lớn tới đó để ổn định tình hình trước. Nếu có bọn họ ở đó thì ngay cả Châu Kiến Bình cũng phải cúi đầu khom lưng trước mặt chúng ta.”
Tô Đức Thắng khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Nếu có thể làm xong chuyện này thì công lao của bác cả là không thể đếm hết.”
“Nhưng một khi mọi chuyện không thành thì hãy nhớ kỹ, tất cả đều do bác chuyên quyền độc đoán và không liên quan gì đến nhà họ Tô chúng ta.”
Nói xong câu đó, Tô Đức Thắng xoay người và rời đi.
Tô Quốc Cường nhìn theo bóng lưng của Tô Đức Thắng. Sắc mặt của ông ta thay đổi liên tục. Khi bóng dáng Tôn Đức Thắng hoàn biến mất, ông ta mới chế nhạo: “Oåt con, đừng tưởng rằng cậu còn nhỏ mà đã có chút địa vị thì có thể ngông cuồng tự cao tự đại!”
“Sau này ai là người lên tiếng cuối cùng trong nhà họ Tô còn chưa rõ đâu!”
Sau khi dứt lời, Tô Quốc Cường xoay người đi ra ngoài. Vừa vặn lúc đó có một chiếc Audi A6 dừng ở cửa.