Chàng Rể Quyền Thế

Chương 906: Chương 906




Tuy Dương Định Quốc là người đứng đầu Dương Thành nhưng lúc này cả người cũng toát mồ hôi lạnh.

Ông ta trực tiếp cúi đầu trước mặt Bùi Nguyên Minh rồi nói: “Là tôi sai, tất cả đều là sai lầm của tôi!” “Trách tôi quản không nghiêm, không quản lý những người kia cho tốt!” “Khiến cho những người kia xúc phạm đến cậu Minh đây, là sai lầm lớn nhất của tôi!” “Cậu Minh, rất xin lỗi, cậu xử phạt như thế nào, tôi nhất định gánh chịu!” “Cái gì!?”

Nhìn thấy cảnh này, xung quanh đều có tiếng hít khí lạnh.

Ban đầu mọi người đều nghĩ, chắc Dương Định Quốc là một trong những chỗ dựa vững chắc của Bùi Nguyên Minh.

Nhưng không ngờ người đứng đầu Dương Thành này lại cung kính trước mặt Bùi Nguyên Minh như thế, còn cúi đầu khom lưng nhận sai, hoàn toàn không dám cãi lại nửa câu.

Tô Quốc Cường trợn tròn mắt!

Vương Thái Hợp há hốc mồm!

Lý Vân Bằng vô cùng sốc!

Tô Thiên Oánh thầm kinh ngạc!

Tất cả mọi người đều choáng váng! Cảnh này làm tất cả mọi người không kịp chuẩn bị, thân phận của Bùi Nguyên Minh lại cao đến mức này.

Lúc này ánh mắt Tô Quốc Cường tràn ngập sợ hãi nhìn Bùi Nguyên Minh, thậm chí vẻ mặt còn mang theo vài phần cầu xin. Vừa rồi ông ta còn khinh thường thằng ở rể này, lắc mình một cái đã thành người cao quý mà ngay cả người đứng đầu Đà Nẵng như Hạ Trung Hưng cũng phải chú ý.

Mà giờ đây cả người Tô Thiên Oánh run rẩy không ngừng, muốn nói chuyện cũng không nói được. Giờ này phút này, rốt cuộc cô ta cũng hiểu được, đến cùng mình đã gây ra rắc rối lớn như thế nào!

Mà rắc rối lớn như vậy, đừng nói là cô ta, cho dù là ba già của cô ta thậm chí là cả nhà họ Tô cũng không nhất định có thể chịu đựng được! “Người của ông thì ông cứ tự dẫn đi, tự quản lý cho tốt, đừng để tôi gặp lại nữa.”

Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.

Dù sao Dương Định Quốc cũng là người đừng đầu Dương Thành, ở nơi đông người, vẫn phải nể mặt ông ta.

Dương Định Quốc luôn miệng nói vâng dạ: “Cậu Minh cứ việc yên tâm, sau khi trở về, người nên cắt chức tôi sẽ cắt, nên đánh đập tôi cũng sẽ đánh đập!” “Tôi bảo đảm sau này bọn họ không dám đụng đến cậu nữa.”

Bùi Nguyên Minh tha không chế nói: “Không phải không thể đụng đến tôi, mà là chớ làm chuyện ức hiếp người khác, đổi trắng thay đen.” “Vâng vâng vâng!”

Dương Định Quốc gật đầu liên tục, sau đó ông ta xoay người ném cho Vương Thái Hợp, Lý Vân Bằng và đám người một ánh måt: “Còn không mau nhận lỗi với cậu Minh rồi sau đó cút đi!”

Bọn người Vương Thái Hợp đều bị sốc, sau đó cả đám nhanh chóng cúi người nói: “Cậu Minh, rất xin lỗi!”

Sau đó, đám người này liền rời khỏi.

Không đi không được, trong lòng họ sợ muốn chết.

Mà trước khi đi, những người này đều không thèm liếc mắt nhìn Tô Quốc Cường nữa.

Bởi vì họ đều biết, cho dù nhà họ Tô không xong đời thì chắc chắn lúc này đây Tô Quốc Cường cũng đi đời. Dám ở trước mắt người tai to mặt lớn thần bí này vặn cổ tay, đây không phải muốn chết sao?

Rất nhanh, những người vừa mới xuất hiện đã rời đi, giống như chưa từng xuất hiện.

Nhưng không khí trong sân đã không giống với lúc đầu nữa.

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn Châu Kiến Bình nói: “Châu Kiến Bình, nếu chủ tịch Cường không có cách nào làm việc theo lẽ công bằng, vậy chuyện này anh tới xử lý đi.” “Vâng!”

Bây giờ tinh thần Châu Kiến Bình vô cùng phấn chấn, anh ta biết lần đánh cuộc này của mình đã thành công rồi.

Lúc này, anh ta chỉ ngón tay vào Tô Trạch Minh, sau đó chỉ vào hiệu trưởng và các giám hiệu khác rồi nói: “Từ giờ trở đi, các người không có liên quan gì với trường trung học Dương Thành nữa!” “Mà ngành giáo dục Dương Thành cũng đưa đám các người vào sổ đen.” “Nói một cách đơn giản, trong ngành giáo dục, các người đã xong đời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.