Chàng Rể Quyền Thế

Chương 908: Chương 908




“Không!”

Bùi Nguyên Minh cười lạnh lùng. “Mấy người các người luôn ngang tàng hống hách, tưởng rằng thế giới luôn quay quanh các người.” “Đối với các người mà nói, những người khác đều là người làm của các người, ai dám làm trái ý các người thì tức là tội đáng muôn chết” “Người như các người không đáng được tha thứ!” “Tô Quốc Cường, bây giờ ông hãy cút về nhà họ Tô mà nói cho họ biết, nếu như không thể cho tôi một câu trả lời thì trong vòng mười ngày tôi sẽ cho nhà họ Tô tiêu đời.” “Bây giờ thì cút đi!”

Ngay sau đó, hai cha con Tô Quốc Cường và Tô Thiên Oánh đã lầm lũi bỏ đi.

Dù có thể nào thì họ cũng không thể ngờ rằng chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà anh lại muốn truy cứu trách nhiệm đến cả nhà họ Tô.

Lúc này họ chỉ muốn mau chóng quay trở về nhà để báo cáo lại chuyện này, nếu không thì nhà họ Tô sẽ tiêu thật sự. Trên bục chủ tịch.

Châu Kiến Bình nhìn cảnh tượng đó với vẻ mặt kinh ngạc, chỉ có thể nói anh Minh này thật sự quá cứng rắn.

May mà bản thân ông ta không chọn nhầm phe, nếu không thì lần này rất có khả năng ông ta sẽ không giữ nỗi cái mũ ô sa trên đầu mình.

Châu Kiến Bình thấy vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình thường trở lại thì vội vàng tiến lên trước và khom người nói: “Anh Minh, không biết tiếp theo anh có còn gì dặn dò nữa không?” “Trường cấp ba nào ở Dương Thành có chất lượng dạy học tốt nhất?” Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một lúc rồi hỏi. “Trường cấp ba Dương Thành, vì lực lượng giáo viên ở đây có thực lực nhất” Châu Kiến Bình nói.

Bùi Nguyên Minh gật đầu và nói: “Được, vậy tôi sẽ để Khánh Vân tiếp tục theo học ở đây. Nhờ anh giúp đỡ coi sóc chuyện của Khánh Vân, tôi không hi vọng lại xảy ra chuyện tương tự như thế nữa.”

Châu Kiến Bình vui vẻ nói: “Dạ dạ dạ, phía tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện này, anh cứ yên tâm. Tôi dùng đầu mình để bảo đảm, sau này trường cấp ba Dương Thành sẽ là trường học công bằng, công khai nhất và có chất lượng dạy học tốt nhất!” “Còn nữa, cô ấy là một cô giáo tốt.” Bùi Nguyên Minh liếc nhìn cô giáo chủ nhiệm Lý Tuyết Vân đang trong trạng thái vô cùng sốc.

Những lời anh nói không phải là nói bừa, khi cô ta biết rõ thân phận của Tô Thiên Oánh mà vẫn có thể chủ trì công đạo cho học sinh của mình.

Thì chỉ có thể nói con người của Lý Tuyết Vân thật sự rất khá, có thể nói là một tấm gương đáng học theo.

Châu Kiến Bình ngây ra một lúc rồi nhìn sang Tiền Đổng Trác.

Tiền Đồng Trác lập tức rời khỏi bục chủ tịch, một lúc sau thì cầm một bản CV đến đưa cho Châu Kiến Bình.

Sau khi Châu Kiến Bình lật CV xem một lúc thì kinh ngạc nói: “Cô giáo Lý Tuyết Vân, không ngờ cô lại là nghiên cứu sinh tốt nghiệp từ trường đại học sư phạm Yến Kinh à?”

Lúc này Lý Tuyết Vân mới định thần lại, không biết tại sao Châu Kiến Bình lại hỏi chuyện này nên cô ta chỉ gật đầu trong vô thức. “Tốt, quá tốt rồi! Tôi đã quyết định bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ là hiệu trưởng trường cấp ba Dương Thành, giao học sinh của trường cho cô thì cục trưởng như tôi cũng thấy yên tâm!”

Châu Kiến Bình nhanh chóng hạ lệnh. “Anh Trác, lúc về đưa thông báo xuống, để người trong hệ thống biết được quyết định này. Ngoài ra, để cô giáo Vân, à không, để hiệu trưởng Vân tự lựa chọn các quản lý cấp cao khác của trường cấp ba Dương Thành.” “Chúng ta nhất định phải doc hết sức để xây dựng trường cấp ba Dương Thành trở thành trường cấp ba cao cấp nhất.” “Vâng!” Tiền Đổng Trác lớn tiếng đáp lại.

Biểu cảm Lý Tuyết Vân vô cùng khác thường nhưng cô ta cũng không từ chối.

Bởi vì xây dựng một trường cấp ba đỉnh cao, trở thành hình tượng trong lòng các học sinh là lý tưởng của cô ta.

Chỉ có điều sau khi đến trường cấp ba Dương Thành, cô ta vẫn mãi không có cơ hội thực hiện hoài bão của mình.

Nhưng không ngờ, hôm nay cơ hội đó lại đến với cô ta bằng hình thức như thế này.

Lúc Châu Kiến Bình quyết định chuyện này thì Bùi Nguyên Minh từ đầu đến cuối đều không nói gì cả.

Đợi sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh mới gật đầu và nói: “Khá lắm, sau này có chuyện gì thì cứ trực tiếp đến tìm ông Quốc, cứ nói là ý của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.