Bùi Nguyên Minh nhìn Lý Tuyết Vân với vẻ mặt cảnh giác. Cô ta nói vậy là có ý gì chứ? Bùi Nguyên Minh thầm nghĩ: “Tôi là người đàng hoàng đứng đắn nha, cô đừng hòng ve vãn tôi.”
Nhưng thật ra Lý Tuyết Vân không hề có suy nghĩ đen tối như Bùi Nguyễn Minh tưởng tượng mà cô ta lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho Bùi Nguyên Minh xem rồi nói: “Đây là buổi tiệc gặp mặt tối nay, cần phải dẫn theo một người bạn trai thì mới được tham gia. Mà anh thấy rồi đấy, xung quanh tôi còn không có lấy một người bạn là đàn ông thì lấy đâu ra bạn trai chứ. Nếu anh bằng lòng đi với tôi đến buổi tiệc này thì món nợ của chúng ta coi như đã tính xong rồi.”
Bùi Nguyên Minh nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Buổi tiệc này rất quan trọng với cô sao?”
Lý Tuyết Vân gật đầu nói: “Trong buổi tiệc gặp mặt này có rất nhiều người tai to mặt lớn trong ngành giáo dục của Dương Thành, thậm chí là trong cả Đà Nẵng này nữa nên tôi hy vọng có thể đến đó để giao lưu làm quen với vài người.” “Được” Nghe vậy thì Bùi Nguyên Minh đồng ý ngay.
Bùi Nguyên Minh nghĩ sang năm Trịnh Khánh Vân sẽ học đại học nên nói không chừng đêm nay anh có thể giúp cô ta lựa chọn được một ngôi trường thật tốt. Dù sao thì Trịnh Khánh Vân cũng là em vợ của Bùi Nguyên Minh, nếu anh không quan tâm chăm sóc cô ta thì ai sẽ quan tâm chăm sóc đây? Theo như lời của Lý Tuyết Vân thì hàng năm các trường đại học ở Đà Nẵng sẽ tổ chức một buổi gặp mặt, mà trong buổi tiệc này sẽ mời đến những nhân vật tầm cỡ trong ngành giáo dục như các hiệu trưởng của các trường đại học danh tiếng.
Đương nhiên nếu có thể, anh sẽ bỏ vốn đầu tư vào ngành giáo dục cũng là một ý kiến hay.
Chiều nay Lý Tuyết Vân mới nhận được thiệp mời của người bên ngành giáo dục Dương Thành đưa tới, mà những hoạt động này thường sẽ chỉ mời những người có liên quan đến ngành giáo dục mà thôi.
Châu Kiến Bình cũng được mời vì anh ta là người đã đầu tư rất nhiều cho ngành giáo dục của Dương Thành này nhưng hôm nay ở trường cấp ba Dương Thành đã xảy ra chuyện lớn như vậy nên bọn họ sẽ phải nhanh chóng về giải quyết, chắc chắn sẽ không đến dự được.
Bùi Nguyên Minh quyết định sẽ đi đến buổi tiệc gặp mặt nên đã gọi điện thoại cho tài xế lái chiếc Porsche đi khỏi đó. Kế tiếp, anh và Lý Tuyết Vân gọi một chiếc xe taxi chở họ đi tới nơi sẽ tổ chức sự kiện của các trường đại học.
Dù sao bây giờ anh phải đi tham gia buổi tiệc bên ngành giáo dục, không nên quá phô trương làm gì. Vì Bùi Nguyên Minh dự đoán, buổi tiệc sẽ được tổ chức ở một nơi hết sức bình thường và đơn giản mà thôi. Lái xe taxi vừa lái xe vừa bắt chuyện: “Tôi thấy hai vị đây còn trẻ tuổi, nhìn cũng biết không phải là hiệu trưởng hay chủ tịch hội đồng quản trị gì rồi. Vậy hai người đến buổi tiệc gặp mặt này là để nằm vùng à?”
Bùi Nguyên Minh hỏi lại với vẻ ngạc nhiên: “Nằm vùng là sao?” “Có phải hai người định đi tham gia buổi tiệc gặp mặt của các trường đại học đúng không? Đương nhiên trong buổi tiệc này có hiệu trưởng và chủ tịch hội đồng quản trị của các trường về đây tụ hội. Hai người đi đến đó nằm vùng chẳng phải là muốn tìm cơ hội để làm quen với một vài quan chức cấp cao trong ngành giáo dục còn gì, sau đó là cách để cùng họ hợp tác làm ăn đúng không? Ví dụ như lấy danh sách đề thi để bán ra ngoài kiếm lời chẳng hạn.”
Thì ra người tài xế taxi này cũng hiểu rõ về tình hình bên trong buổi gặp mặt này quá nhỉ.
Bùi Nguyên Minh mim cười nói: “Nếu đúng như anh nói thì buổi gặp mặt giao lưu giữa các trường đại học với nhau này cũng chẳng có gì là tốt đẹp nhỉ?”
Tài xế taxi nói: “Người anh em à, sao anh lại nói quả như vậy chứ? Như thế mà không tốt đẹp à? Đến đó anh sẽ có thể có được danh sách mấy đề thi để bán cho mấy nhà giàu có, không chừng sẽ kiếm được bộn tiền đó” Nguyên Minh cười nói: “Ô, vậy nhờ phúc lớn của anh rồi.”
Bùi
Lý Tuyết Vân nghe hai người họ nói chuyện qua lại mà không khỏi bực tức. Mặc dù cô ta biết ngành giáo dục có nhiều vụ tai tiếng nhưng cô ta không ngờ được rằng ngay cả một tài xế taxi cũng biết đến những vụ việc như thế này.
Lý Tuyết Vân mơ hồ cảm thấy được tính chất của buổi tiệc gặp gỡ này sẽ không giống như trong tưởng tượng của cô ta rồi.