Chàng Rể Quyền Thế

Chương 922: Chương 922




“Thế Tử Thắng, người ngoài đều nói cậu trẻ tuổi đắc ý, khó tránh khỏi kiêu ngạo, hôm nay xem ra cậu đã có được phong thái của Thế Tử Minh rồi!” “Cậu là sinh nhầm thời đấy! Nếu như cậu bước ra xã hội sớm hơn 3 năm, có lẽ ở Dương Thành không có chuyện cho Thế Tử Minh nữa!” “Đúng vậy, xem ra bên ngoài thổi phồng Thế Tử Minh quá mức, trên thực tế Thế Tử Thắng cậu đây mới là tuổi trẻ tài cao đó!” Những người tri thức này cũng đã bắt đầu tâng bốc Tô Đức

Thắng.

Dù sao thì Tô Đức Thắng cho bọn họ mặt mũi như thế, bọn họ đương nhiên cũng muốn có qua có lại mới toại lòng nhau.

Về phần lấy Thế Tử Minh ra để so sánh, chuyện này rất ư là bình thường.

Ai bảo Thế Tử Minh là người đứng đầu Đà Nẵng chứ?

Nghe được những người này đánh đồng mình với Thế Tử Minh trong truyền thuyết, lúc này trên mặt của Tôn Đức Thắng khó tránh khỏi lộ ra vẻ đắc chí.

Ở Đà Nẵng, có thể được so sánh với Thế Tử Minh, đây chính là vinh hạnh cao nhất.

Ngày đó chẳng phải Bối Thiếu Long được mệnh danh là người kề cận Thế Tử Minh nhất hay sao? “Được rồi, chư vị trưởng bối đừng tâng bốc Tô Đức Thắng tôi cao quá, bản thân tôi có bao nhiêu phân lượng tôi vẫn biết rất rõ mà.” Tô Đức Thắng ra vẻ khiêm tốn. “Con người tôi đây không có bản lĩnh lớn gì khác, nhưng mà việc quét dọn rác rưởi, tôi rất giỏi đó!”

Nghe được lời này, từ khắp xung quanh đều truyền ra tiếng cười.

Chỉ thấy ánh mắt của Tô Đức Thắng rơi trên người Bùi Nguyên Minh, lạnh giọng mà nói: “Cút ra ngoài đi, cậu không xứng để xuất hiện ở trong này.” “Tô Đức Thắng, anh đừng có mà quá đáng, chúng tôi có thiệp mời đấy.” Lý Tuyết Vân vô cùng tức giận, cái tên Tô Đức Thắng rõ ràng là cố ý chĩa mũi nhọn vào bọn họ.

Vẻ mặt Tô Đức Thắng lạnh lẽo, cười nói: “Thiệp mời sao? Chủ tịch của trường cấp ba Dương Thành thế nhưng là người nhà họ Tô của tôi, tấm thiệp mời này của cô là trộm từ anh ta à?” “Ngay cả đồ của nhà họ Tô tôi cũng dám trộm, Lý Tuyết Vân, hôm nay cô không nói rõ cho tôi, tôi khiến cô gánh cho bằng hết tội!”

Nói xong, Tô Đức Thắng luôn tiến về phía Lý Tuyết Vân đang đứng.

Sắc mặt của Lý Tuyết Vân có chút tái nhợt, có điều còn chưa đợi cô ta có động tác gì thì Bùi Nguyên Minh đã tiến lên trước một bước, chắn trước người cô ta.

Tại khoảnh khắc này, Lý Tuyết Vân hơi sững sờ, nhất thời lại có chút ngây ngốc.

Tô Đức Thắng thấy Bùi Nguyên Minh thế mà dám chắn đường của mình, lạnh lẽo nói: “Tên họ Bùi kia, cậu đây là muốn chết mà!” “Tôi cảm thấy câu này của anh dường như thích hợp với anh hơn” Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói.

Tô Đức Thắng giận điên lên, mắng: “Vốn dĩ ông đây còn muốn tìm hiểu rõ nội tình rồi mới chơi chết cả nhà mày! Hiện giờ như vậy, ông liền chơi chết mày trước tiên!”

Nói xong, Tô Đức Thắng liền giáng một bạt tay về phía mặt của Bùi Nguyên Minh. Những người khác nhìn thấy một màn này đều lắc đầu thở dài. Theo bọn họ nghĩ, Bùi Nguyên Minh đúng là không biết tốt xấu.

Người bảo vệ đã lặp đi lặp lại là mời anh đi ra rồi, anh ngoan ngoãn cút đi không phải là được rồi à? Nhất định phải chờ đến lúc Thể Tử Thắng ra tay, mới mặt mày xám xịt cút đi hay sao?

Đây không phải đồ để tiện thì là gì?

Bàn tay vung đến, Bùi Nguyên Minh tùy ý nghiêng người liên tránh được, sau đó trở tay tát xuống một cái thật mạnh. “Bốp!”

Một tiếng vang thật lớn.

Tô Đức Thắng che lấy mặt mình mà thất tha thất thểu lùi về phía sau, sau đó ngã ra đất, đầu óc choáng váng.

Một tát này của Bùi Nguyên Minh gần như đánh ngu anh ta luôn rồi. “Mày mày mày.” “Con mẹ mày dám đánh ông hả?! Ba tao còn chưa từng đánh tao đấy!”

Giờ phút này Tô Đức Thắng thật sự phẫn nộ rồi.

Anh ta từ nhỏ đã là người thừa kế của nhà họ Tô, sau khi lớn lên trở thành Thế Tử nhà họ Tô.

Luôn chỉ có anh ta chà đạp người khác, thế nhưng mà hôm nay lại có người dám dẫm đuôi cọp ư?

Hơn nữa còn là ở trước mặt nhiều người như vậy, trực tiếp giáng cho anh ta một bạt tay luôn?

Lúc này bụm mặt run lẩy bẩy mà đứng lên, Tô Đức Thắng dùng vẻ mặt của lạnh lẽo u ám nói: “Ngày hôm này không cần biết mày là ai, ông cũng phải phế bỏ mày!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.