Chàng Rể Quyền Thế

Chương 927: Chương 927




“Thế Tử Thắng nhà các người khiêu khích tôi, gây sự với tôi hết lần này đến lần khác là vì cảm thấy tôi là người rất dễ ức hiếp phải không?”

Bùi Nguyên Minh nhìn Tô Trường Cảnh đang đứng trước mặt mình, anh hờ hững lên tiếng. Tô Trường Cảnh hít một hơi thật sâu, ông ta tự nhận là mình đã điều tra gốc gác của Bùi Nguyên Minh một cách rất rõ ràng rồi, tuy là ông ta có hơi kiêng kị Bùi Nguyên Minh nhưng cũng chỉ là kiêng kị chút ít mà thôi.

Giờ phút này, Tô Trường Cảnh nặng nề nói: “Cậu Minh, tôi biết cậu là ai, cũng biết người đứng sau lưng cậu là ai. Nhà họ Tô bọn tôi cũng không có ý muốn làm mích lòng người đứng sau lưng cậu nên bọn tôi mối xin lỗi cậu về chuyện ngày hôm nay, nhưng cũng xin cậu đừng có mà được một tấc lại tiến một thước!”

Tô Đức Thắng đứng bên cạnh ông ta, anh ta bụm mặt hỏi: “Ông ơi, thắng vô dụng này thì có địa vị gì được chứ? Không phải cậu ta chỉ là một thằng ở rể thôi à? Chúng ta đường đường là người nhà họ Tô, sao còn phải sợ cậu ta? Việc gì mà nhà họ Tô chúng ta phải nói lời xin lỗi? Cho dù ông chấp nhận đánh mất thể diện của mình thì nhà họ Tô cũng không chấp nhận được!” “Cháu câm miệng đi!” Tô Trường Cảnh trợn mắt liếc Tô Đức Thắng một cái, ông ta hao tâm tổn sức muốn biến chuyện hôm nay từ lớn thành nhỏ, nhưng Tô Đức Thắng này lại chạy đến đây quấy phá?

Tô Trường Cảnh nghĩ kĩ rồi, ông ta trầm giọng nói: “Đức Thắng, cháu lại đây xin lỗi cậu Minh đi!” “Không thể được, sao cháu phải xin lỗi một thằng ở rể cơ chứ? Ông à, nhà họ Tô chúng ta không sợ bất kỳ kẻ nào cả!” “Bốp!”

Tô Trường Cảnh giáng một cái tát vào mặt Tô Đức Thắng, ông ta lạnh lùng nói: “Bảo cháu nói xin lỗi thì đừng có nói nhảm nhiều như thế!”

Ngay bây giờ, lần đầu tiên Tô Trường Cảnh muốn bóp chết Tô Đức Thắng, ngay cả chuyện ông ta đang làm là gì mà thằng cháu này còn không hiểu à?

Bây giờ thế cục ở Dương Thành đã không còn giống những ngày trước nữa rồi. Tập đoàn Thiện Nhân vùng dậy cũng là lúc nhà họ Lý ở Hong Kong là rồng dữ qua sông. Trong tình hình này, tuy rằng nhà họ Tô có ký kết đồng minh với ba dòng họ đứng đầu khác nhưng nếu nhà họ Tô phá vỡ thể cân bằng thế lực vì chuyện này, nhà họ Tô sẽ gặp rắc rối to.

Nếu không cân nhắc đến những chuyện này, với tác phong làm việc của Tô Trường Cảnh thì ông ta cũng chẳng phải sợ một người đại diện phát ngôn không quan trọng như Thế Tử Minh. “Bảo cháu xin lỗi ư? Không thể được! Đời này cũng không thế được! Tên họ Bùi kia, tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không để yên chuyện hôm nay đâu!” Tô Đức Thắng ôm mặt, hai mắt đỏ lên, sau đó anh ta không thèm nhìn Tô Trường Cảnh mà quay người bỏ đi thật nhanh.

Tô Trường Cảnh đã định ngăn cản nhưng Tô Đức Thắng lại cười lạnh: “Ông à, ông đã sợ cậu ta như vậy thì hôm nay cháu sẽ tìm ba nuôi của cháu đến đây đòi lại công bằng cho cháu!” “Tên họ Bùi kia, cậu cứ chờ đó cho tôi! Qua mấy ngày nữa, tôi phải làm cho cậu sống không bằng chết!”

Thấy Tô Đức Thắng nổi giận đùng đùng bỏ đi Châu Phương Dung vẫn luôn đắm chìm trong sự khiếp sợ mới hoàn hồn lại. Cô ta vội vàng lảo đảo đuổi theo bước chân bỏ đi của Tô Đức Thắng, vì cô ta sợ nhỡ mà đi chậm thì mình không đi được nữa.

Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn cảnh này, nhưng anh cũng chẳng mở miệng lên tiếng ngăn cản gì. Còn vẻ mặt Tô Trường Cảnh thay đổi vài lần, sau một lát ông ta mới nói một cách chậm rãi: “Cậu Minh, chuyện hôm nay nên dừng ở đây thôi, về phần Tô Đức Thắng, sau khi về nhà tôi sẽ dạy lại nó cho đàng hoàng. Tôi đảm bảo là nó sẽ không làm chuyện gì kích động nữa đâu.”

Tô Trường Cảnh nói xong cũng nhanh chóng bỏ đi. Bọn họ vừa đi rồi, vẻ mặt của đám người đang xem kịch đầy sự tiếc nuối, chẳng ai nghĩ được chuyện hôm nay lại chấm dứt một cách qua loa, đầu voi đuôi chuột như thế. “Cậu Minh, trong mấy ngày nay e rằng cậu cần phải cẩn thận thì hơn..”

Dương Định Quốc đi từ phía sau đến, thấp giọng lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.