“Đã đến tuổi này rồi mà anh còn muốn tìm một trường đại học đào tạo chuyên sâu à?” Trịnh Tuyết Dương thấy Bùi Nguyên Minh có ý chí tiến thủ, cô rất là vui sướng. Nếu biết ông xã nhà mình đồng ý thì cho dù bảo cô đưa Bùi Nguyên Minh đi du học ở nước ngoài, cũng chẳng có vấn đề gì.
Ai ngờ Bùi Nguyên Minh nghiêm túc lắc đầu, anh nói: “Không phải anh định đi học, mà là Khánh Vân. Không phải năm nay Khánh Vân học cấp ba à? Sắp lên đại học rồi đấy. Nhưng anh phát hiện những trường đại học trong Dương Thành của chúng ta chẳng ra gì cả, e rằng Khánh Vân chỉ có thể học ở trường tại Tứ Hải hoặc là Tô Hàng.”
Trịnh Tuyết Dương bật cười mà nói: “Bùi Nguyên Minh, chuyện của Khánh Vân cứ để cho ba mẹ em lo là được rồi, anh chỉ là anh rể của Khánh Vân mà thôi, đừng lo lắng như thế.”
Bùi Nguyên Minh xoa hai bên thái dương, anh không thể nói cho Trịnh Tuyết Dương biết rằng, hôm nay anh đã nhìn thấy rõ bộ mặt thật của những người trong ngành giáo dục Dương Thành tại buổi gặp mặt ngày hôm nay chứ? “Xem ra mình phải xử lý công việc ở Tô Hàng, tiện thể khảo sát tình hình trường đại học ở đó giúp Khánh Vân luôn.” Bùi Nguyên Minh thì thào nói. Trước đó anh còn thấy chuyện ở Tô Hàng không quá gấp, nhưng bây giờ coi bộ là phải làm nhanh thôi.
Ở khu ngoại ô Dương Thành, trong một sân nhà kiểu phục cổ, có rất nhiều người đàn ông mặc vest đen đứng canh giữ từ trong nhà ngoài. Những người này cao lớn cường tráng, bên hông căng phồng, vừa nhìn là biết có giấu hàng nóng.
Giờ phút này, cửa sân nhà bị đẩy ra, sau đó có người nhanh nhẹn sải bước đi vào. Những vệ sĩ kia khẽ nhíu mày, sau khi thấy rõ đối phương là ai mới thả lỏng cảnh giác, vì người vừa bước vào chẳng những là Thế Tử của nhà họ Tô mà còn là con nuôi của
Hồng Nhân Tổ, gia chủ của bọn họ. “Ba nuôi ơi, con bị người ta ức hiếp ở bên ngoài! Còn bị tát mấy cái nữa!”
Tô Đức Thắng vừa bước vào phòng khách là quỳ thắng xuống đất, mặt đầy vẻ uất hận mà tố cáo. Hồng Nhân Tổ đang ngồi xổm trên đệm cói, đặt một thanh đao Nhật dài trên đầu gối. Vốn là ông ta đang nhắm mắt ngẫm nghĩ, bấy giờ đột nhiên lại mở mắt ra, hờ những nói: “Con là Thế Tử của nhà họ Tô, ở Dương Thành này có ai dám đụng đến con!” “Ba nuôi, hình như thân phận của người kia không tầm thường, ban nãy con đã nghe ngóng được việc này bằng vài cách! Hẳn là cậu ta làm việc cho Thế Tử Minh!”
Tô Đức Thắng nghiến răng ken két mà nói, mặt đầy vẻ không cam tâm. “Nếu là Thế Tử Minh thì con đành chịu, nhưng đó chỉ là một thẳng tay sai của Thế Tử Minh mà cũng dám trêu chọc con! Ba nuôi, con không phục!”
Hồng Nhân Tổ đưa tay vuốt ve lưỡi đao một cách nhẹ nhàng, ông ta trầm ngâm rất lâu sau mới chầm chậm nói: “Ý con là người làm con bẽ mặt là tay sai dưới trướng của Thế Tử Minh sao?” “Hån là vậy đấy, hơn nữa cậu ta còn có địa vị nho nhỏ!” Tô Đức Thắng nói.
Tô Trường Cảnh ra mặt giúp anh ta, bây giờ anh ta chỉ có thể ký thác hy vọng lên người Hồng Nhân Tổ. Hồng Nhân Tổ nghiền ngẫm rất lâu rồi bỗng bình tĩnh nói: “Bây giờ thế cục ở Dương Thành rất lộn xộn, Thế Tử Minh đang vội vàng tích hợp các nguồn lực khác nhau của nhà họ Bùi, Bùi Sâm La lại điều khiển tất cả những việc sau lưng bốn dòng họ lớn hàng đầu các con. Nhà họ Lý Hong Kong như rồng dữ qua sông, Lý Hạnh Mai ôm chí lớn đến đây. Sắp tới, binh lính ở Đà Nẵng phải thay quân, nhà họ Hạ ở Đà Nẵng còn đang rục rịch mò ra, có thể nói là thời buổi hỗn loạn...” “Trong khoảng thời gian này, Thế Tử Minh còn để cho tay sai của mình làm bậy bừa bãi...” “Thôi, tuy rằng ba nuôi của con đã rửa tay gác kiếm nhưng nguyên tắc của ba là người không chọc tôi thì tôi sẽ không đụng đến người. Đừng nói là tay sai của Thế Tử Minh, cho dù là Thể Tử
Minh ức hiếp con của ba thì ba cũng sẽ đòi lại công bằng cho con!” “Con dân Hồng Thất Phong đi đi, nhớ kĩ là lúc làm việc phải sạch sẽ dứt khoát!” “Vâng!”
Mặt mày Tô Đức Thắng đầy sự vui vẻ, bây giờ để xem cái tên Bùi Nguyên Minh kia làm sao thoát chết được!