Chàng Rể Quyền Thế

Chương 990: Chương 990




“Nơi này rất không tệ, có thể coi là một nơi rất tốt để dưỡng sinh, sống lâu ở đây có tác dụng hỗ trợ điều trị các loại bệnh mãn tính đấy.” “Cô gái nhỏ, nhà của cô có đắt không? Nếu rẻ, tôi cũng muốn có một căn!”

Chung Nam Sơn cười tủm tỉm mở miệng. Trịnh Tuyết Dương phản ứng rất nhanh nói: “Thầy Sơn, vừa hay bên này của chúng tôi mới tung ra mười căn biệt thự giá đặc biệt, thầy có thể xem một chút, giá cả rất ưu đãi đó!” “Nếu hôm nay thầy có thể quyết định, tôi sẽ giảm giá cho thầy!” Rất hiển nhiên là Trịnh Tuyết Dương hiểu rõ, lấy tính cách của Chung Nam Sơn mà nói, mình mà cho không thì ông ta tuyệt đối sẽ không tiếp nhận.

Quả nhiên, lúc này Chung Nam Sơn giống như mấy người già, lựa chọn tỉ mỉ, cuối cùng chọn ra một căn không lớn không nhỏ, có núi và hồ bao quanh rồi nói: “Vậy thì tôi chọn căn này”

Trịnh Tuyết Dương nhìn thoáng qua, cắn răng nói: “Giá của căn biệt thự này là hai mươi tỷ đồng, thầy đã muốn thì bên tôi sẽ bớt số lẻ cho thầy, còn bao trọn phí tài sản sau này cho thầy nữa!”

Chung Nam Sơn cười nói: “Tốt lắm cô gái nhỏ, vậy thì quyết định vậy đi.”

Đang nói chuyện, ông ta lấy ra một tấm thẻ màu vàng đen đưa cho Trịnh Tuyết Dương. Ngược lại một màn này khiến cho không ít người ngạc nhiên. Hiển nhiên, cả đời thầy Chung Nam Sơn nghèo khó nhưng trên thực tế là ông ta rất có tiền.

Không nói đến các phát minh y học của ông ta, chỉ tính đến tiền lương đã rất cao, mua một căn biệt thự cũng không phải vấn đề gì lớn.

Rất nhanh, tin tức này đã được giới truyền thông phát ra ngoài. Trong lúc nhất thời, toàn bộ người trong giới bất động sản ở Dương Thành đều trợn tròn mắt.

Mặc dù mọi người có xem trọng hạng mục khu du lịch núi Bạch Vân, nhưng lại cảm thấy đây không phải là trung tâm của thành phố, không có giá trị gì quá to lớn.

Nhưng bây giờ không giống như thế!

Thầy Chung Nam Sơn mua ở đó một căn biệt thự.

Vậy nếu như bây giờ có thể đến đó ở, chẳng phải là tương lai sẽ trở thành hàng xóm với thầy Chung Nam Sơn sao? Không đến mười phút, điện thoại của bộ phận tiêu thụ khu du lịch núi Bạch Vân bị người gọi đến nổ tung.

Thậm chí có không ít khách nước ngoài, mở miệng chính là muốn mua mười căn, tám căn biệt thự.

Niềm hạnh phúc tới quá bất ngờ, Trịnh Tuyết Dương có chút không kịp chuẩn bị, dường như phản ứng không kịp. Điện thoại của Trịnh Tuyết Dương cũng không ngừng có người gọi đến.

Hiện tại giống như toàn bộ giới thượng lưu ở Dương Thành cũng bắt đầu đi nhờ vả quan hệ.

Bà cụ ở nhà họ Thanh bên kia trực tiếp gọi tới một cuộc điện thoại: “Tuyết Dương à, bất kể như thế nào cũng phải để lại mười căn biệt thự gần với căn biệt thự của thầy Chung Nam Sơn nhất cho bà ngoại nhé!” “Cần bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu tiền, nhà họ Thanh chúng ta trả nổi!”

Trịnh Tuyết Dương kinh ngạc, đến cả nhà họ Thanh cũng chủ động như thế? “Còn có, cháu nói với tên vô dụng Bùi Nguyên Minh kia, chỉ cần nó có thể giúp chúng ta mời thầy Sơn đến nhà họ Thanh, để chúng ta mời thầy Sơn ăn một bữa cơm, chúng ta sẽ đồng ý chấp nhận nó!”

Xem ra ở nhà họ Thanh, chuyện này có thể lớn đến mức nào?

Bùi Nguyên Minh vừa mới đưa thầy Chung Nam Sơn đến khu du lịch núi Bạch Vân, chẳng những thầy Sơn không tức giận mà còn mua một căn biệt thự.

Vậy bây giờ để anh đưa thầy Sơn đến nhà họ Thanh ăn một bữa cơm rau dưa thì sao?

Giờ phút này, bà cụ của nhà họ Thanh đã chuẩn bị xong. Bọn họ trực tiếp mời La Thành Côn và Vân Khởi Hải tới, mục đích đúng là vì ăn một bữa cơm với thầy Chung Nam Sơn. Thậm chí bà cụ Thanh Kiều còn thề son sắt cam đoan thầy Sơn sẽ đến.

Dưới cái nhìn của bà ta, nhất định thắng tới ở rể này sẽ nghe theo Trịnh Tuyết Dương, làm sao dám không dẫn người đến?

Trịnh Tuyết Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể kéo Bùi Nguyên Minh đến bên cạnh: “Bùi Nguyên Minh, lát nữa anh có thể đưa thầy Sơn đến nhà họ Thanh, để bà ngoại và cậu mời thầy ăn một bữa cơm không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.