Bọn họ đều xúm vào chế nhạo Bùi Nguyên Minh. Trước đây khi còn Hạ Vân, mọi người ít nhiều đều kiêng kị. Nhưng hiện tại nếu không còn đối phương nữa, thì thái độ những người này càng thêm quá quắt.
Đặc biệt, Triệu Thanh Hạm đối với Bùi Nguyên Mình nghèo khổ vô dụng cảm thấy cực kì chướng mắt, chỉ mong có thể đá đối phương về lại Dương Thành. Chưa kịp để Bùi Nguyên Minh có cơ hội mở lời, Biện Bất Phụ đã lạnh nhạt lên tiếng.
“Cô Triệu, đủ rôi. Không cân phải lảm nhảm với một tên hề nhiêu đến như vậy. Tiệc mừng thọ bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi”
Nghe thấy những lời này, Triệu Thanh Hạm vội vàng gật đầu, sau đó xoay người ghét bỏ nhìn Bùi Nguyên Minh.
“Anh tốt nhất đừng tiến sâu vào trong thêm nữa. Một khi bị đuổi ra, người mất mất chỉ có mỗi anh mà thôi!”
Vừa dứt lời, bọn họ đều thẳng lưng ưỡn ngực, nhanh chóng rời đi. Nhìn thấy hai bên lối nhà họ Trầm đều phủ đầy xe sang, trong lòng đám người này cảm thấy vô cùng tự hào.
“Không biết hôm nay nhà họ Trầm mời đến bao nhiêu người trong giới thượng lưu mà siêu xe nhiều đến mức choáng ngợp như thế này đây”
“Nghe nói có hơn một nghìn khách!”
“Người đứng đầu nhà họ Trầm tổ chức tiệc mừng thọ ngay ở Giang Nam, ngoại trừ chúng ta thì còn có cả khách nước ngoài nữa”
“Nghe nói ngay cả người mạnh nhất thủ đô Thanh Hư đạo trưởng cũng xuất hiện đấy”
“Cả người đứng thứ hai Long Môn nữa”
“Đâu chỉ bọn họ, tôi còn nghe nói cả người không thích những buổi tiệc họp mặt như Lâm Bác Văn cũng dẫn theo con gái Lâm Mạn Ni tham gia đó!”
“Không biết Phương Trung Nghĩa có xuất hiện hay không đây?”
“Cậu chủ Trầm Trí Đạt chắc chắn tới!””
“Còn những người khác chẳng rõ thế nào đây...
Mọi người vừa đi vừa nghị luận vô cùng sôi nổi, có thể thấy cỡ nào nhiều chuyện. Nghe bọn họ nói chuyện thiếu hiểu biết như thể, Triệu Thanh Hạm chợt cảm thấy khinh thường, dấu môi.
“Mấy người đúng là ếch ngồi đáy giếng mà!!
Thanh Hư đạo trưởng? Tạ Doãn Thân? Những người này có là gì chứ? Ở thủ đô diễn võ dương oai đến mức này là do có một người chưa từng lộ diện thôi.”
“Hiện tại nếu đối phương xuất hiện, những người khác sẽ ngay lập tức lu mờ ngay. Coi như là nhà họ Trầm cao quý nhìn tahasy người này cũng phải cung kính khiếp vía”
Giờ phút này Triệu Thanh Hạm choàng tay ôm lấy Biên Bất Phụ, kiêu hãnh ngẩng đầu. Thân phận đối phương khiến lòng hư vinh của cô được thỏa mãn triệt để. Biên Bất Phụ vung tay, thể hiện dáng vẻ khiêm tốn, thu hút ánh mắt mọi người.
“Tôi thì có cái gì ghê gớm đâu chứ? Thứ duy nhất chính là mặt mũi ở phía sau mà thôi. Mọi người ở đây đều đáng được chú ý, không thể bởi vì tôi mà hạ thấp bọn họ! Chúng ta làm người, nhất định phải khiêm tốn!”
Đối phương không chỉ năng lực mạnh mẽ mà còn biết tiến biết lùi, quả thật rất dễ khiến người khác nảy sinh làm cảm mến.