Sắc mặt Đường Nhân Đồ cũng thay đổi.
Hôm nay anh ta nhận được tin trước tiên, rất lo lắng Bùi Nguyên Minh cùng chống lại Long Môn và Long Ngục.
Như vậy cho dù anh là tổng giáo đầu trong truyên thuyết, cũng có khả năng gặp phải phiền phức rất lớn.
Nhưng từ thái độ của Bùi Nguyên Minh, Đường Nhân Đồ đã hiểu, tổng giáo đầu đúng là tổng giáo đầu, đám người xấu này không có chút ý nghĩa gì ở trước mặt anh.
“Họ Bùi! Đừng có mà không biết tốt xấu!
Chúng tôi nể mặt Đường Nhân Đồ, mới không so đo với anh!”
“Tốt nhất là anh nên thu liễm một chút, nếu không tôi không quan tâm cứ thế ra tay, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của anh đấy: “Còn ngục chủ của Long Ngục chứ?”
“Làm ra vẻ! Anh cứ tiếp tục làm ra vẻ đi!”
Bạch Mộ Phong còn chưa mở miệng, Thiệu Tĩnh Anh ở bên cạnh đã lạnh lùng quát: “Tôi khuyên anh nên thu liễm lại một chút, tránh cho trở mặt, chết cũng không biết vì sao lại như vậy?”
Rất rõ ràng, hôm nay Thiệu Tĩnh Anh tới đây, chính là muốn xem truyện cười của Bùi Nguyên Minh.
Dù sao Bùi Nguyên Minh đã vả mặt cô ta nhiều lần rồi.
Nhưng mà không nghĩ tới hôm nay Đường Nhân Đồ xuất hiện, không chỉ giúp Bùi Nguyên Minh đấu lại Long Ngục và tài phiệt Thượng Tinh, còn đánh bọn họ răng rơi đầy đất.
Đối với Thiệu Tĩnh Anh kiêu căng tự mãn mà nói, đây tuyệt đối là chuyện không thể tiếp nhận!
Cho nên nhìn thấy Bùi Nguyên Minh còn dám đấu lại Bạch Mộ Phong, Thiệu Tĩnh Anh là người đầu tiên nhảy ra.
Theo ý cô ta, thế tử Minh của tập đoàn Thiện Nhân thì thế nào?
Nói trắng ra, tập đoàn Thiện Nhân chỉ là một tập đoàn còn chưa đưa ra thị trường mà thôi.
Thế tử Minh đắc tội nhiều người như vậy, còn muốn tập đoàn có thể thành công đưa ra thị trường sao? Năm mơ đi Ý vào có Đường Nhân Đồ làm chỗ dựa, đã muốn cáo mượn oai hùm? Diễu võ dương oai?
Nghĩ hay quá nhỉ?
Ở trong nhận thức của Thiệu Tĩnh Anh, cho dù là thế tử Minh, thì có tư cách gì đánh đồng được với bọn họ.
“Thu liễm một chút sao?” Bùi Nguyên Minh nở nụ cười.
Nếu không phải Đường Nhân Đồ ra mặt, bây giờ đám người này đã là thi thể nằm trên đất rồi.
Phải nói là Thiệu Tĩnh Anh không biết sống chết, hay là nói cô ta tự cho là đúng đây?
Thiệu Tĩnh Anh hừ lạnh nói: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
“Anh dựa vào Đường Nhân Đồ, dựa vào bộ binh, sau đó dựa vào tên tuổi của Đường Môn để cáo mượn oai hùm?”
“Đừng tự nghĩ răng anh giống như thực sự có bản lĩnh!”
“Anh có lai lịch gì, thực lực gì, trong lòng không rõ sao?”
Bùi Nguyên Minh chẳng muốn nghe cô ta nói lời vô nghĩa, lạnh lùng nói: “Được rồi, câm miệng, lại nói lời vô nghĩa tôi giết cô đấy!”
Thiệu Tĩnh Anh bị sặc một cái, không nói được một câu nên lời, thiếu chút nữa bị tức chết.
Bùi Nguyên Minh để hai tay ở sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Bạch Mộ Phong, nói: “Hôm nay nể mặt Đường Môn, nể mặt bộ binh, tôi sẽ không lấy mạng của anh”
“Tự anh để lại hai tay, hai chân, chuyện này coi như xong”
Đường Nhân Đồ nghe thấy thế thở dài một hơi.
Dưới cái nhìn của Bạch Mộ Phong, Bùi Nguyên Minh đang ỷ vào mặt mũi của anh ta, mới có thể diễu võ dương oai.
Ai ngờ Bùi Nguyên Minh tự cho mình mặt mũi, nếu không Bạch Mộ Phong sẽ phải chết không thể nghỉ ngờ.
“Họ Bùi, đừng có mà càn rối Bạch Mộ Phong nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng mở miệng: “Không có Đường Nhân Đồ, không có bộ binh, không có Đường Môn, một bàn tay của tôi có thể bóp chết anh!”
Tuy Bùi Nguyên Minh chỉ tát Tân Ý Hàm ba cái liền thành phế nhân.
Nhưng hiện giờ tin tức này còn chưa truyền ra, ở trong mắt Bạch Mộ Phong, Bùi Nguyên Minh chỉ là cáo mượn oai hùm mới giết được Sở Văn Trung.
Còn đám An Tiến Bình thất bại, anh ta cũng không để vào mắt.
Dù sao Bùi Nguyên Minh cũng là thế tử Minh, nếu như ngay cả tài phiệt nước ngoài cũng không ứng phó được, không tránh khỏi quá yếu rồi.
Nhưng Bạch Mộ Phong phán quyết ra, Bùi Nguyên Minh trâu bò tới mấy, lợi hại tới mấy, cũng không thể đối đầu được với Long Ngục.
Đây mới là chỗ dựa hôm nay anh ta sẽ ra tay.
Đối với người như Bùi Nguyên Minh, Bạch Mộ Phong cảm thấy một tay mình có thể giãm chết chục ngàn người.