Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2399: Chương 2399: ; Người mặc áo đen thần bí. 




Cách chết giống nhau, có lẽ người đứng đằng sau của bọn chúng là cùng một người.

Nhưng người đứng sau chúng là ai, cho dù bây giờ Hàn Tam Thiên vẫn chưa biết được chúng là ai, nhưng trong lời nói khi ép cung Trương Hướng Bắc, phần lớn đều biết được chuyện buôn bán phụ nữ của hắn và chuyện lần này đều là cùng một bọn làm ra.

Nhưng bây giờ sao lại có liên quan đến đám yêu tăng này?

Đặc biệt là nếu như trong đội quân của Phù Mãng có nhiều cô gái trẻ thì việc bị để mắt tới là chuyện bình thường, nhưng đằng này trong đám người của Phù Mãng lại không có nhiều nữ nhân đến vậy.

Nếu như dựa vào tính chất của chúng trước đây, bọn chúng cho dù có ra tay cũng chỉ là những nữ nhân yếu đuối bình thường, sẽ không đụng vào nữ nhân trong giang hồ.

Dù gì lão hổ có thể sẽ tấn công ăn thịt con trâu, nhưng trong hoàn cảnh khó khăn nhất sẽ không làm càng, vì như sẽ không được lợi ích gì. . truyện đam mỹ

Huống hồ Hàn Tam Thiên cảm nhận rằng bọn chúng không phải muốn nhắm vào nữ nhân mà chính là muốn nhắm vào bản thân mình.

Bản thân còn sống trừ người trong thành biết ra, còn lại ngoài thành sẽ không ai biết, nhưng đám người này luôn ở ngoài thành, đối với sự xuất hiện của Hàn Tam Thiên đáng lí ra phải kinh ngạc, nhưng thực tế lại vô cùng bình tĩnh.

Điều này khiến người khác khó hiểu.

“Thật ra minh chủ nói như vậy, ta cũng cảm thấy nhóm người này rất kì lạ, bọn họ có lẽ đã đi theo chúng ta rất lâu, biết rất rõ về tình hình của chúng ta." Nghĩ đến hoàn cảnh ở phủ của Trương gia, rồi nhìn cách hành động của nhóm yêu tăng này, ngay cả Thi Ngữ cũng nhận thấy điều bất thường.

“Đúng vậy, nhóm hòa thượng này không những biết Tiên Linh đảo mà còn biết chúng ta muốn đi đâu, điều này thật khiến người khác khó hiểu"Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh cũng biết rằng, sự việc sẽ không đơn giản như trong tưởng tượng, vì vậy liên tiếp lời.

“Ngay cả điều này bọn họ cũng biết sao?" Hàn Tam Thiên chau mày nói.

Biết người của Tiên Linh Đảo, chắc chắn là người của phe mình đã tiết lộ chuyện này ra bên ngoài.

Nhưng đó là trước khi Tô Nghênh Hạ xảy ra chuyện, còn sau khi xảy ra chuyện, Hàn Tam Thiên liền nghĩ ngay đến một người, đó chính là Minh Vũ.

AL

Chẳng lẽ chuyện xảy ra lúc đầu ở Trương gia, ngay từ đầu cô ta đã bày ra? Mục đích chính là tìm cơ hội để tiếp cận hắn, sau đó khiến hắn tin tưởng cô.

Tình huống mọi chuyện đã được lật ngửa như bây giờ, nếu như Lục Nhược Tâm biết hắn vẫn còn sống, hơn nữa còn có thể xuất hiện ở gần đây, vậy không lí nào mà cô ta không đích thân xuất hiện.

Kì lạ, quả thật rất kì lạ, Hàn Tam Thiên vẫn không thể nghĩ ra, rốt cuộc xảy ra chuyện

Điều duy nhất có thể khẳng định, kẻ đứng sau nhóm người Như Trần này có liên quan đến đám cẩu tặc cướp dân nữ kia.

Chỉ là đối phương muốn làm gì, hiện tại Hàn Tam Thiên vẫn chưa biết.

“Vùng đất này không nên ở lâu, trước tiên hãy vào thành" Hàn Tam Thiện quét mắt nhìn mọi người xung quanh, Hàn Tam Thiên biết rằng bọn họ đã mệt, hơn nữa lâu ngày mới gặp lại, Hàn Tam Thiên cũng muốn cùng họ ngồi xuống trò chuyện"

“Được."

Mọi người cùng nhau gật đầu, rồi đi sau lưng của Hàn Tam Thiên tiến vào thành.

Ở Hỏa Nham Thành lúc này.

Trời khuya thanh vắng, gió đêm phảng phất.

Diệp Cô Thành không có tâm tình để ngủ, một mình ngồi trong thư phòng, trước mặt là các loại sách pháp công, nhưng ánh mắt của hắn lại không hề chú ý vào sách, ngược lại như đang phân tâm.

AT

Nếu như trong mắt có thể phản chiếu hình ảnh trong trái tim, vậy lúc này trong mắt Diệp Cô Thành, đều là hình bóng của Hàn Tam Thiên trong trận chiến trên núi Khổn Long.

Và...và cả chuyện Cô Du ngang nhiên cắm sừng trên đầu hắn.

Đối với người có sự kiêu ngạo lớn như Diệp Cô Thành mà nói, chuyện này giống như một cây giáo đâm thẳng vào trái tim hắn.

Sau khi quay lại thành, thái độ của Cô Du đối với hắn vô cùng lạnh nhạt, nó giống như một cây búa, đóng càng sâu cây giáo kia vào trong tim hắn.

Hắn tức giận và không cam tâm, chạy đến thư phòng để luyện công pháp, thề rằng sẽ đạp Hàn Tam Thiên xuống dưới chân mình.

Chỉ là quyết tâm như vậy nhưng thực tế vô cùng tàn khốc, sau khi sự quyết tâm biến mất thì hắn lại vô cùng chán nản.

“A” Thở dài một hơi, hai tay hắn siết chặt.

Đột nhiên trong lúc này, hắn nghe thấy một tiếng cười phát ra từ trong phòng, mặc dù tiếng cười rất ngắn, rất nhỏ, nhưng khiến người nghe sợ hãi, lạnh sống lưng.

"Ai?"

Hét lên một tiếng, hai mắt Diệp Cô Thành hệt như mắt chim ưng, nhanh chóng quét mắt tới một góc nhỏ của căn phòng, gương mặt hắn đột nhiên sửng sốt, chỉ trong chớp mắt, một thân hình áo đen lướt qua đứng ngay trước mặt hắn. Thân người thoắt ẩn thoát hiện, mờ mờ ảo ảo, nhưng rõ ràng khi

này hắn quét mắt nhìn sang, ở đó hoàn toàn không có thứ gì, tại sao chỉ trong chớp mắt lại xuất hiện một bóng người?

“Ngươi là kẻ nào?" Nhìn thấy bóng đen, Diệp Cô Thành cảnh giác liền rút ngay thanh kiếm bên hông, giống như đang đối diện với kẻ địch.

“Ta? Ta là ai không quan trọng, quan trọng chính là ta rất hiểu Diệp Cô Thành người. Ngươi muốn giết Hàn Tam Thiên, đúng không?" Bóng đen đang cười đó giống hệt với giọng nói cất lên khi nảy.

“Giết hay không giết là chuyện của ta, liên quan gì đến người."

“Còn nữa, chuyện ta muốn giết Hàn Tam Thiên thì tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết rõ, người còn lấy điều này giả thần giả quỷ trước mặt ta, người quá xem thường Diệp Cô Thành ta rồi.” Diệp Cô Thành dường như không hề khách sáo, lạnh lùng lên tiếng.

Đối diện với những lời nói không khách khí của Diệp Cô Thành, nhưng vô tình lại đánh sâu vào bên trong trái tim của hắn. Đúng vậy, giết Hàn Tam Thiên là chuyện có nằm mơ hắn cũng luôn nghĩ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.