Một người đang vô cùng bất mãn và tức giận, còn một người lại mang vẻ mặt lạnh lùng, khinh miệt đối phương.
Diệp Cô Thành cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi tay của Hàn Tam Thiên, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.
“Niệm tình là đồng môn, ta đã cho người rất nhiều cơ hội, nhưng Diệp Cô Thành người lại không biết như thế nào là trân trọng! Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó ánh mắt lập tức hiện lên sự tức giận.
“Bây giờ hãy lấy cái mạng chó của người để chuộc lại tất cả lỗi lầm mà người đã gây ra.
Lạnh lùng hét lên rồi Hàn Tam Thiên lập tức động thủ.
“Rắc rắc
Máu tươi trong miệng Diệp Cô Thành không khỏi trào ra bên ngoài, nhưng lúc này đột nhiên hắn cười phá lên: “Ha ha, Hàn Tam Thiên, người muốn giết ta sao? Ngươi dựa vào đâu chứ? Ha ha ha ha!
Hàn Tam Thiên không thèm để ý đến hắn, nghiến chặt răng, tay siết chặt, muốn cho hắn một đòn chí mạng cuối cùng.
Hàng lông mày của Hàn Tam Thiên lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ảo ảnh?
Chỉ có ảo ảnh mới có thể tại thời điểm này tan thành mây khói.
Hàn Tam Thiên không khỏi hơi kinh ngạc, nếu là ảo ảnh, vậy Diệp Cô Thành thế mà cũng có thể đổi thật thành giả trước mặt
mình, ngay cả anh cũng không phát giác ra được chút nào, bây giờ tu vi của tên ngốc này hiển nhiên lại đạt đến một trạng thái không người hay biết.
Ma!
Hàn Tam Thiên nhẹ giọng thì thầm, tên ngốc kia nhập ma, học bí pháp nào đó nên mới có thể hóa chân thân thành ảo ảnh.
Nhưng một ảo ảnh lại có thể cứng rắn trụ vững trong thời gian dài như vậy, Diệp Cô Thành bây giờ đến cùng đã từng làm qua chuyện gì?
Gần như ngay lúc Diệp Cô Thành hóa thành bóng đen thì ở ngoài xa ngàn dặm, trong sơn động nào đó cách núi Kỳ Sơn không xa, tản ra một mùi máu tươi hôi thối, một bóng người đột nhiên khẽ động.
Phốc!
Một ngụm máu tươi đen ngòm phun ra từ trên miệng hắn.
Con mẹ nó. Ngay sau đó, hắn đột nhiên vươn tay nên một quyền lên thành hồ đầy máu.
Máu tươi trong hồ dập dờn, phản chiếu với tia sáng từ ngoài động truyền vào, khiến khuôn mặt hắn trông soái khí lại âm trầm như ẩn như hiện.
Hắn cắn chặt hàm răng, khó khăn đè ép
phẫn nộ.
Nghe được động tĩnh bên trong, ngoài cửa hang có một nam nhân vội vàng chạy vào.
Nếu như lúc này có người của Hư Vô tông ở đây thì chắc chắn có thể nhìn thấy trong hồ máu kia chính là Diệp Cô Thành không phải người cũng chẳng phải yêu, còn nam nhân đi vào là Ngô Diễn.
Cô Thành, xảy ra chuyện gì rồi? Ngô Diễn. vội vàng nói, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào một cụ già đang run lẩy bẩy ở nơi hẻo lánh trong động.