Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2206: Chương 2206: Biệt hiệu kẻ hủy diệt




Trong thành Hỏa Nham Hàn Tam Thiên một chọi sáu nhưng vẫn chưa phân thắng bại.

Nhưng những binh sỹ và cao thủ đứng xem thì vô cùng khiếp sợ.

Ngủ đại tuyệt thế cao thủ của Chu gia ở Hồng Nham thành, ngủ đại thống đốc Đông, nam, tây, bắc, trung đều là người đã chinh chiến trên chiến trường nhiều năm, hơn nữa phối hợp vô cùng ăn ý, thậm chí năm người bọn họ liên kết lại thì có thể ngang tài ngang sức với các bậc trưởng lão trong tộc, điều này cho thấy sức mạnh của họ vô cùng to lớn.

Kết hợp với cao thủ trừ tà Chu Khải Toàn, sáu người này khi hợp sức lại có thể được xem là hội tụ tinh hoa của trời đất.

Đây không phải là hư danh của bọn họ mà là được chứng minh trên chiến trường, nếu không thì Hỏa Nham thành làm sao có được địa bàn rộng lớn như vậy, sao có thể có được hào quang rực rở như nhày hôm nay?!

Nhưng bọn họ sau khi đối đầu với Hàn Tam Thiên, chưa đến mười phút đã sức cùng lực kiệt.

Bọn họ hiểu rõ một điều là, không phải bọn họ không có năng lực, mà thực chất sức mạnh của Hàn Tam Thiên vô cùng mạnh mẽ.

Uy lực tấn công mạnh mẽ khiến người khác hoa mắt, không chỉ là những chiêu thức kì quái, mà có lúc Hàn Tam Thiên có thể sao chép chiêu tấn công của sáu người bọn họ. Ở phương diện phòng thủ, Hàn Tam Thiên dường như bất khả chiến bại, làm thế nào cũng không thể hạ gục được hắn, vấn đề là sáu người này đã đánh mấy hiệp nhưng Hàn Tam Thiên vẫn không có dấu hiệu suy giảm uy lực.

“Đây rốt cuộc là chiêu thức gì? Ô quy sao?”

“Không ngờ người thần bí trong truyền thuyết lại lợi hại đến như vậy, thảo nào hôm đó trên đỉnh Càn Sơn, một tiếng kêu cũng khiến người khác giật mình. Xem ra, lời đồn thổi trên giang hồ không chỉ khoa trương phóng đại lên mà đôi khi còn không nói lên hết được. Sự hiểu biết của chúng ta về Hàn Tam Thiên e rằng quá ít.

“Người này trong tương lai nhất định sẽ thống trị một phương. Đây cũng chính là lí do Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh muốn triệt để tiêu diệt hắn, hắn sẽ là một mối họa lớn trong tương lai.”

“Nếu như không phải là Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh, nếu chúng ta hợp tác với hắn, trong tương lai nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn, người này nhất định sẽ tạo ra và dẫn dắt một thời đại mới.”

Bọn họ không ngừng thở dài, trong ánh mắt là nỗi sợ hãi, ngước nhìn Hàn Tam Thiên, vừa tán thưởng và tiếc nuối.

Đáng tiếc một nhân tài như Hàn Tam Thiên, chính là một tướng trời sinh, nhưng không được trời nâng đở, hôm nay chỉ có thể rơi xuống Hỏa Nham thành mà thôi.

“Chi viện ở bên ngoài thế nào rồi.” Một thống đốc lên tiếng hỏi một binh sỹ bên cạnh.

“Ngoài thành có ba luồng quân tiến vào, hướng Hỏa Nham thành xông vào.”

Nghe thấy báo cáo của tên binh sỹ, các thống đốc thở dài: “Cần bao nhiêu thời gian?”

“Theo thời gian trong kế hoạch của chúng ta, khoảng mười lăm phút nửa là đến cổng thành.”

Các vị thống đốc gật đầu, đây đều là thời gian nằm trong kế hoạch, với lực lượng binh sỹ của Hỏa Nham thành có thể chống lại quân của Hàn Tam Thiên ít nhất là nửa ngày, mặc dù đây là kế hoạch bị Áo Thiên gạt bỏ, bảo họ không được khinh địch, đại quân nửa tiếng nửa sẽ đến.

Tất cả thống đốc của Hỏa Nham thành đều cho rằng Áo Thiên này quá cẩn trọng.

Nhưng đến hôm nay, bọn họ không còn suy nghĩ như vậy nữa.

“Cũng may trưởng tộc Áo Thiên hành động thận trọng, muốn chúng ta cầm chân bọn họ nửa tiếng đầu, nếu không dựa vào kế hoạch ban đầu của chúng ta, nửa ngày..? Haha, e rằng Hỏa Nham thành đã thất thủ từ lâu rồi.”

“Đúng vậy, tên Hàn Tam Thiên này...”

“Trong mười lăm phút, với sức mạnh của thành chủ và ngủ đại thống đốc để giữ chân hắn thì không thành vấn đề.”

Sau khi thốt ra những lời này, tất cả bọn họ đều nhất trí đồng ý, cuối cùng điều canh cánh trong lòng cũng được tháo xuống. Mặc dù sáu đấu với một thì bọn họ sẽ nắm lợi thế nhưng không ngờ rằng lại thua nhanh đến vậy.

“Phù!”

Không cần nói cũng biết, người này chính là thành chủ Chu Khải Toàn của Hỏa Nham thành.

Phủ, phủ,phù,phù, phù!

Thân hình của ngủ đại thống đốc bị ném vào tứ phía.

Ầm!

Hàn Tam Thiên thân đứng vững vàng, có lẽ vì quá dùng lực nên với một cú đạp nhẹ đã làm cho đá hoa cương lót dưới sàn bị nứt gảy.

Rất nhanh, trong đống đá đổ nát, Chu Khải Toàn khó nhọc bỏ ra, nhìn thấy ngủ đại thống đốc đã ngã trên đất, máu tươi tung tóe khắp nơi và không có bất kì động tỉnh gì, hắn ta bắt đầu sợ hải tột độ. Giống như đã dự đoán với các thống đốc lúc nảy, hắn chưa từng nghĩ sẽ thắng Hàn Tam Thiên, hắn chỉ nghĩ rằng thực lực của hắn và tứ đại thống đốc sẽ chỉ cản chân Hàn Tam Thiên mà thôi, và lúc đó hắn nghỉ điều này sẽ không thành vấn đề.

Huống gì chỉ trong một thời gian ngắn như vậy.

Nhưng có ngờ rằng, trong thời gian ngắn như vậy lại là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời bọn họ. Trong trận đánh này, bọn họ đã hao mòn sức lực, thậm chí cảm thấy lúc này một giây trôi chậm bằng một năm. Càng thảm hại hơn nửa là bọn họ đã bị đánh bại.

Một sự thất bại vô cùng nhanh chóng triệt để.

Bọn họ bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã đồng ý với Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh đi đầu sợ hải tột độ. Giống như đã dự đoán với các thống đốc lúc nảy, hắn chưa từng nghĩ sẽ thắng Hàn Tam Thiên, hắn chỉ nghĩ rằng thực lực của hắn và tứ đại thống đốc sẽ chỉ cản chân Hàn Tam Thiên mà thôi, và lúc đó hắn nghỉ điều này sẽ không thành vấn đề.

Huống gì chỉ trong một thời gian ngắn như vậy.

Nhưng có ngờ rằng, trong thời gian ngắn như vậy lại là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời bọn họ. Trong trận đánh này, bọn họ đã hao mòn sức lực, thậm chí cảm thấy lúc này một giây trôi chậm bằng một năm. Càng thảm hại hơn nửa là bọn họ đã bị đánh bại.

Một sự thất bại vô cùng nhanh chóng triệt để.

Bọn họ bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã đồng ý với Dược Thần Các và Hải Vực Dũng Sinh đigây chuyện với tên ác ma trước mặt, nếu không thì Hỏa Nham thành của bọn họ cũng không biến thành địa ngục trần gian như thế này, và Chu gia của bọn họ cũng không phải rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục, mãi mãi không được hồi sinh như bây giờ.

“A...Tại sao, tại sao?”

Chu Khải Toàn hét lên một âm thanh định tại nhức óc, trong đó chứa đầy sự giận dữ, không cam tâm, hối hận và đau khổ tột cùng.

Hắn dốc sức gầy dựng nên Chu Gia mười mấy năm, kế thừa gia sản của tổ tiên để phát triển thể lực ngày càng hùng hậu, nhưng hôm nay tất cả đã bị hủy hoại hoàn toàn.

Hắn biết rằng, nếu trong phút chốc không giữ được sự kiên định, thì không ai ở Hỏa Nham thành này có thể ngăn cản được tên ác ma phía trước.

“Cơ hội cuối cùng, giao Tô Nghênh Hạ ra đây và ta sẽ giữ lại mạng chó cho tất cả các ngươi.” Hàn Tam Thiên không để ý gì nhiều và lạnh lùng nói.

Đừng nói Hỏa Nham thành cỏn con này, nếu không tìm được Tô Nghênh Hạ và Hàn Niên, hắn sẽ đi tiêu diệt toàn thế giới này, Hàn Tam Thiên có gì mà không dám chứ?

Một khi đã nổi giận, thì cả thế giới này ai có thể ngăn cản được hắn chứ?

Nói xong, Chu Khải Toàn nghiến răng, ngần ngừ đáp.

“Ta quả thực không có bắt người.” phía sau là Thống đốc của Chu gia sợ hãi lên tiếng.

“Được” Hàn Tam Thiên cười lạnh rồi nhấc chiếc rìa lên, hình dáng giống như là ma quỷ bước ra từ địa ngục.

“Xoạc, xoạc, xoạc”

Rìu vàng lướt qua đám binh sỹ, người mấy người liền ngã xuống đất.

“Xoạc, xoạc, xoạc”

Lại một đám nằm rạp xuống đất.

Hàn Tam Thiên không khác gì kẻ hủy diệt, khắp nơi đều là thi thể.

Chu Khải Toàn hoảng hốt, một cảm giác lạnh sống lưng lan tỏa khắp người khiến hắn toát mồ hôi hột.

Một, hai, ba,...mười, rồi một trăm cái xác. Lúc đưa mắt nhìn những binh sỹ và các thống đốc biến thành những cái xác vô hồn, cho dù là người chinh chiến ngoài xa trường khốc liệt như Chu Khải Toàn, lúc này cũng hoang toàn suy sụp.

“Nói, ta nói...” Chu Khải Toàn hít vào một hơi sâu: “Chúng ta bắt nhóm người của Tô Nghênh Hạ, nhưng bọn họ hiện giờ không có ở Hồng Nham thành.”

“Vậy bọn họ đang ở đâu?”

“Ta cũng không biết. Bọn ta chỉ làm theo kế hoạch là bắt bọn họ, đi được nửa đường thì xuất hiện một đội quân thần bí chặn đường, tuy người của đội quân kia không nhiều nhưng mỗi người đều rất lợi hại, nhóm người Tô Nghênh Hạ cũng bị họ mang đi rồi.” Chu Khải Toàn buồn bã đáp.

Hai hàng lông mày của Hàn Tam Thiên bắt đầu chau lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.