Theo năng lượng của Lục Nhược Tâm khẽ động, nữ nhân đang nằm sấp ở trên tường khóc rống trong nháy mắt cảm thấy sau lưng giống như bị người ta lôi kéo điên cuồng, thân thể trực tiếp rơi xuống đất, nện. xuống thật mạnh. Đau đớn kịch liệt khiến cả người nàng thống khổ co lại thành một nhúm, do nằm ngửa mặt lên nên Hàn Tam Thiên có thể thấy rõ ràng dáng dấp của nàng.
Mặc dù mái tóc đang tán loạn vô cùng, nhưng có thể thấy lờ mờ được dung nhan vô cùng mỹ lệ của nàng, trên thân bốn phía đều là vết thương chồng chất hoặc là bẩn.
thỉu không chịu được, nhưng cũng không thể che chắn da thịt như ngọc của nàng. Chỉ nhìn từ tướng mạo thì tuổi của nàng ít nhất cũng đã trung niên, nhưng lại khiến Hàn Tam Thiên cảm giác nàng còn rất trẻ.
Điều khiến Hàn Tam Thiên chau mày chính là tướng mạo của nữ nhân này trông rất giống nam nhân kia, Hàn Tam Thiên khẳng định không quen biết, nhưng dường như đã gặp qua ở nơi nào.
Đột nhiên, trong mắt Hàn Tam Thiên hiện lên một tia chấn kinh, gần như không suy nghĩ nhìn về phía Lục Nhược Tâm: Bọn hắn
không phải là...
Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng cười một tiếng:
Không sai, chính là cha mẹ và vú nuôi của tiện nhân kia.
Nghe nói như thế, Hàn Tam Thiên sửng sốt.
Lạnh lùng nói xong, nữ nhân kia hét thảm một tiếng, âm vang rơi thẳng xuống dưới thành.
Rất nhanh sau đó, cùng với tiếng âm vang và tiếng kêu thảm, còn có tiếng tang thi điên cuồng nhấm nuốt vừa lòng thỏa ý.
Bọn hắn bị thu hút thì các ngươi có thể sống.
Lục Nhược Tâm nói khẽ.
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng nhìn chằm chằm nàng, với trí thông minh của Hàn Tam Thiên thì làm sao lại không rõ Lục Nhược Tâm có ý gì chứ?
Nàng giúp cả đám người đào thoát là thật, nhưng chỉ sợ quan trọng nhất chính là giết gà dọa khỉ, cảnh cáo anh.