Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1846: Chương 1846




"Khách quý chớ lãnh đạm!"

Mặc dù chỉ là năm chữ thật đơn giản, nhưng ở trong mắt người gác cổng, cái này không khác sấm sét giữa trời quang.

Bởi vì hắn hiểu ý nghĩa của năm chữ này nhất so với bất luận kẻ nào.

Phòng đấu giá là mô hình kinh doanh thuộc mô hình gia tộc, hàng năm tại các thành cũng có tổ chức, tiếp đãi hàng ngàn hàng vạn lượt khách, để tránh đắc tội với bất kỳ thế lực và quý tộc nào, phòng đấu giá cơ hồ thực hiện chính sách thống nhất giá vào cửa, nhưng chuyện cố tình ghi chú đặc biệt ở vé vào cửa cũng không phải chưa bao giờ gặp ở phòng đấu giá.

Nhưng những người được đặc biệt ghi chú, tất nhiên đều là các quý tộc của thế giới Bát Phương.

Mà tấm vé này của Hàn Tam Thiên, vừa vặn có, chính là loại ghi chú này.

Nghĩ đến đây, người gác cổng mặt mày tái mét, trong lòng càng sợ hãi, đến mức mồ hôi chảy dài trên trán, khách quý thế này, cho dù là tộc trưởng nhà mình, cũng tuyệt đối không dám đắc tội, nhưng... Nhưng mà mình, không chỉ ăn nói kiêu ngạo, thậm chí... Thậm chí còn nhục nhã hắn.

Cái này... Hắn... Hắn đã làm gì thế này?!

Người gác cổng nghĩ tới đây, bàng hoàng lảo đảo lùi lại mấy bước, cuối cùng đặt mông vô thần ngồi dưới đất, quên cả chào hỏi mấy vị khách đi vào sau.

Xong rồi, hết thảy đều xong rồi, hắn cảm giác thế giới của hắn đều sụp đổ mất rồi.

Mà lúc này nghiễm nhiên Chu thiếu còn không biết đại họa sắp ập tới, một đường đi theo Hàn Tam Thiên vào hội trường, hận không thể lập tức hung hăng giật gương mặt giả tạo của Hàn Tam Thiên xuống ngay trước mặt mọi người, để anh phải xấu hổ.

Mặc dù nhìn bên ngoài thì cảm giác phòng đấu giá rất nhỏ, nhưng bên trong lại hoàn toàn khác, bên ngoài chỉ là một cái phòng bình thường, nhưng bên trong lại là vàng son lộng lẫy, hệt như cung điện, bên ngoài nhìn áng chừng không hơn trăm mét vuông, bên trong lại rộng như một cái sân bóng đá.

Lúc Hàn Tam Thiên tiến vào, trong sàn bán đấu giá đã là người đông nghìn nghịt, không ít khách khứa đang ngồi trò chuyện vui vẻ, đang thảo luận giao dịch trọng điểm tối hôm nay.

Hàn Tam Thiên tùy ý ngồi xuống một chỗ trống, lúc này, Chu thiếu cũng ngồi xuống.

Vừa mới ngồi xuống không lâu, Chu thiếu đột nhiên làm bộ bị mũi lại mũi, ngạc nhiên nói với Bạch Linh Nhi bên cạnh: "Ôi, ngươi có thấy gì không, thối quá đi."

Chu thiếu cố ý kêu rất lớn tiếng, nhất thời khiến mọi người chung quanh đều nhìn sang.

Bạch Linh Nhi cũng ra vẻ khó chịu, hơi bịt mũi, buồn cười nói: "Đúng vậy, thối quá đi."

Nghe đến mấy câu này, một đám người không tự chủ được ngửi ngửi lại người mình, sợ bọn họ nói chính là mình.

"Cái mùi nghèo kiết xác, phòng đấu giá này đang làm cái trò gì thế chứ." lúc này Chu thiếu cố ý hướng nhìn Hàn Tam Thiên rồi mắng.

Chu thiếu nói vậy, trong nháy mắt khiến đám người vây xem hiểu được, mùi thối hắn nói tới là từ đâu lan tới. Bởi vì ở đây hết thảy mọi người, cơ hồ đều là mặc trang phục xa hoa, chỉ có một mình Hàn Tam Thiên là mặc đồ bình thường.

Nhất thời, người vây xem đều khịt mũi coi thường Hàn Tam Thiên, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh chằm chằm.

"Cách xa hắn một chút, ngồi cùng một chỗ với loại người này cũng thật mất mặt."

Có một người khách ngồi khá gần Hàn Tam Thiên, lúc này cũng nhanh chóng dịch ra chỗ khác ngồi, né Hàn Tam Thiên như nẻ hủi.

Có đôi khi, miệng đời là đáng sợ, mặc dù trên người Hàn Tam Thiên không có chút mùi hôi nào, nhưng Chu thiếu hô một câu như thế, làm cho tất cả mọi người lập tức khinh thường Hàn Tam Thiên, giống như Hàn Tam Thiên hôi thối thật không bằng.

Hàn Tam Thiên có chút buồn cười, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía bàn đấu giá ở trung tâm, có lẽ nếu là người khác thì sẽ bị lời nói kia của Chu thiếu khiến cho vô cùng xấu hổ, hoặc là thẹn quá hoá giận, nhưng ở trong mắt Hàn Tam Thiên, đó chỉ là hành vi của mấy kẻ tôm tép nhãi nhép mà thôi.

Nhưng vào lúc này, một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu xám đi lên bàn đấu giá ở trung tâm: "Hoan nghênh các vị đến phòng đấu giá số 7098 của Từ thị chúng ta, ta cũng rất vinh hạnh, trở thành đấu giá sư đêm nay, phục vụ các vị khách quý ở đây. Quy tắc vẫn như cũ, không cần nói nhảm nhiều lời, vẫn là giới thiệu sơ lược danh sách đấu giá tối hôm nay đi."

"Nghe nói gì chưa? Buổi tối hôm nay không chỉ đấu giá hai mươi bốn thần vật, còn có một vật càng nghịch thiên xuất hiện, nghe nói là có người tìm được ở nơi cực hàn."

"Nghe nói rồi, nhưng mà thần thần bí bí cũng không biết là cái gì."

"Đúng vậy, khiến mọi người rất là mong đợi, buổi tối hôm nay nhất định là một trận so kè đấu giá hấp dẫn đây, bởi vì chỉ mới trong hai mươi bốn loại vừa nói kia cũng đã có Vạn khổ hàn liên, loại vật liệu Thần cấp như thế, đây chính là vật liệu cực phẩm vạn năng vạn năm khó gặp một lần, ngươi thiếu cái gì, nó có thể huyễn hóa thành cái đó."

"Vạn khổ hàn liên? Không phải chứ? Loại vật này, đi đầu đều có thể là tiêu vương, hôm nay lại chỉ có thể nằm trong hai mươi bốn loại đằng trước?" (*tiêu vương: sản phẩm quý giá nhất, đắt nhất và thường được mang ra vào cuối cùng)

"Cho nên nói, tiêu vương lần này vô cùng thần bí, nếu không thì sao buổi tối hôm nay lại có thể ngồi kín chỗ như thế này? Dù sao Van khổ hàn liên đối với những người quyền cao chức trọng, đã đều là cực phẩm, nhưng nó đều không đủ để làm tiêu vương."

Mấy người khách ngồi ở hàng phía trước đang nhỏ giọng nghị luận.

Mà suy nghĩ của bọn họ, cơ hồ cũng là suy nghĩ của phần lớn người ở đây, chỉ mình Vạn khổ hàn liên, cũng đã đủ để cho buổi đấu giá tối hôm nay tiến vào giai đoạn cao trào, nhưng vật như vậy, cũng mới chỉ nằm trong hai mươi tư loại phía trước, hiển nhiên, tiêu vương sau cùng, nhất định lại càng mạnh hơn.

Thứ càng mạnh, đại biểu tranh đoạt cũng càng hung mãnh hơn, đối với tất cả mọi người, đây cũng là một trận tranh đoạt chân chính.

Chu thiếu mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Bạch Linh Nhi, nói: "Yên tâm đi, tiêu vương của tối hôm nay, tất nhiên là của ta, ta chính là mang theo toàn bộ vốn liếng tới đây, còn có Vạn khổ hàn liên, ta nhất định sẽ giành được cho nàng."

Nói xong, Chu Thông lĩnh lặng lẽ cho Bạch Linh Nhi nhìn thoáng qua số lượng Tử Linh thạch của mình, Bạch Linh Nhi lập tức nhướn mày, nói: "Tốt quá, nếu như ngươi giành được giúp ta, vậy thì tối hôm nay, phụ thân ta có thể sẽ ra ngoài nha."

Nghe nói như thế, Chu thiếu lập tức cười đắc ý.

Đúng lúc này, Hàn Tam Thiên đột nhiên đứng dậy.

"Sao? Rác rưởi chết tiệt, nghe thấy buổi tối hôm nay cạnh tranh lớn như vậy, sợ hãi quá muốn chạy trốn sao?" Chu thiếu lạnh giọng giễu cợt.

"Hừ, mua không nổi, cũng đừng có tới nơi này tham gia náo nhiệt, coi như người trộm được vé vào cửa, nhưng có nhiều chỗ nếu ngươi không có tư cách thì không thể tùy tiện tới, nếu không, mất mặt xấu hổ sẽ chỉ là chính ngươi." Bạch Linh Nhi cũng lạnh lùng nói.

Nếu như có thể dùng ánh mắt để giết người, đoán chừng nàng ta cũng đã giết Hàn Tam Thiên vô số lần.

Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng, không thèm phản ứng lại hai người, ngược lại men theo lối đi nhỏ, đi thẳng về phía bàn đấu giá.

"Xin chào, tôi muốn tìm người phụ trách ở chỗ này." Hàn Tam Thiên đến bàn đấu giá, chờ đấu giá sư đi xuống, anh nghiêm túc nói.

Người vào đây nếu không phải là phủ thì cũng quý, đấu giá sư cũng rất khách sáo đối với Hàn Tam Thiên: "Xin chào quý khách, xin hỏi ngài có chuyện gì không?"

"Ta muốn bao hết nơi này."

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.