Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1862: Chương 1862




Nếu nói bố cục và phong cách của phòng thủy tinh tràn ngập hơi thở lãng mạn, vậy thì ba chữ lớn trảm nhân các, cộng thêm phông chữ và màu sắc máu chảy đầm đìa kia, có thể nói là hoàn toàn giống như là bảng hiệu của địa ngục vậy, tàn sát người bằng lưỡi dao.

Một phong cách quỷ dị như thế này, khiến cho Hàn Tam Thiên tin tưởng rằng đây cũng không phải là trùng hợp, mà dường như là có hàm ý khác.

Quay mắt nhìn bốn phía, bốn phía đều có những tấm vải trắng, nhưng dùng thần thức của Hàn Tam Thiên, lại có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng phía sau những tấm vải trắng này đều có người, mặc dù không có tiếng động nào vang lên, nhưng lại có tiếng hít thở rất nhỏ, trực giác nói cho anh biết, phía sau những tấm vải này, nhất định có không ít người.

Xem ra, thật đúng Hồng môn yến, phái không ít người ở phía sau mình.

Hàn Tam Thiên âm thầm cười, đi đến, người đàn ông trung niên nhìn thấy Hàn Tam Thiên đến đây, liền mang theo bốn người nhiệt tình nghênh đón:

"Đến đến đến, thiếu hiệp, vào bên trong ngồi, vào bên trong ngồi."

Sau khi ngồi xuống, người đàn ông trung niên đứng dậy rót một chén trà cho Hàn Tam Thiên, nhẹ giọng cười nói:

"Thật đúng là để cho huynh đệ ngươi đợi lâu, đến đây, uống trà."

Hàn Tam Thiên cười khẽ nói:

"Chẳng lẽ các hạ tối nay để cho tôi đến đây chỉ là để uống trà thôi sao?"

Hàn Tam Thiên nói xong, giơ tay nâng chén trà lên, tươi cười nhấp một ngụm trà, bĩu môi nói:

"Hương vị của loại trà này, cũng thật là bình thường."

"Tiểu tử, không biết uống trà cũng không nên nói bậy, ngươi có biết loại trà mà người đang uống chính là trà La hán thượng đẳng không, người bình thường muốn uống cũng không được đâu, thế mà ngươi lại nói là hương vị không tốt."

Ngay lập tức người mặc đồ đen phẫn nộ quát.

Hàn Tam Thiên lắc đầu một cách bất đắc dĩ, nhìn lấy chén trà, chậm rãi nói:

"Thật ra trà uống có ngon hay không, cũng không phải là vì phẩm chất của trà, mà là do uống với ai."

Ý tứ của Hàn Tam Thiên cũng rất rõ ràng, cũng không phải nói về trà, mà là đang mia mai mấy người này.

Đối với những người này, Hàn Tam Thiên vẫn luôn không có thiện cảm gì.

Khi người mặc đồ đen nghe thấy Hàn Tam Thiên nói vậy, tức giận muốn xông lên phía trước, nhưng người đàn ông trung niên kia hơi nâng tay lên, cười cười:

"Ài, cần gì phải gây tổn hại đến hòa khí vậy chứ."

Sau đó, ông ta ngồi xuống đối diện với Hàn Tam Thiên, mỉm cười:

"Những gì huynh đệ nói cũng không phải là không có lý, cái chuyện nếm trà này, nếm cũng không chỉ có mỗi lá trà, mà còn nếm cả lòng người, nhưng mà, trà này huynh đệ có thích hay không cũng không liên quan, ta còn có những loại trà khác, ta cũng tin tưởng rằng, tất nhiên huynh đệ ngươi sẽ có thể tìm được loại trà mà mình thích."

Nói xong, người đàn ông trung niên cười thần bí, nụ cười như ma quỷ, sau đó ông ta mỉm cười rồi gật đầu, vỗ tay.

"Ba ba!"

Tiếng vỗ tay rơi xuống, đột nhiên Hàn Tam Thiên nghe thấy phốc một tiếng, ngay lập tức những tấm vải trắng xung quanh đều bị kéo ra, ngay tức khắc Hàn Tam Thiên vận lực vào hai tay, luôn luôn chuẩn bị tình huống bất ngờ.

Nhưng mà, khi vải trắng được hạ xuống, sức mạnh trong tay Hàn Tam Thiên lại dừng lại, ngược lại còn khiến đôi mắt anh hiện lên vẻ khó có thể tin được.

Phía sau những tấm vải trắng là những dãy phòng giam liền nhau, mà thứ khiến cho Hàn Tam Thiên trợn mắt há hốc mồm chính là, ước chừng có cả trăm cái phòng giam, mà từng căn phòng giam đều có vài cô gái trẻ tuổi có bộ dạng thanh thuần, những người này hoặc là ăn mặc rất bình thường, hoặc là ăn mặc rất cao quý.

Nhưng rất rõ ràng rằng, những cô gái này, chắc đều là những cô con gái của những gia đình bình thường hoặc là những gia đình giàu có.

Hơn nữa, tuổi tác của bọn họ cũng không lớn, nhưng lại có khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, tuy rằng ở trong phòng giam có chút dơ bẩn, nhưng vẫn không thể nào làm chìm đi vẻ đẹp của bọn họ như cũ.

Nhất là sau khi những tấm vải trắng rơi xuống, những cô gái này đều bị dọa sợ, từng người một khiến cho người ta không nhịn được mà cảm thấy thương xót.

Hàn Tam Thiên sợ ngây người, lúc bước vào anh đã cảm nhận được phía sau những tấm vải trắng này có rất nhiều người, nhưng lúc ấy anh cứ tưởng rằng đó là những sát thủ đang mai phục hay là những cận vệ, sao anh có thể ngờ đến, lại là những cô gái trẻ tay tuổi trói gà không chặt.

Lại nhớ đến trước đây tên Hồ Si kia bắt Tiểu Đào đi, bỗng nhiên Hàn Tam Thiên cảm thấy, đấy cũng không phải một vụ án, mà là do có một băng nhóm chuyên bắt cóc các cô gái.

Nhưng mà, có chuyện khiến cho Hàn Tam Thiên không hiểu rõ, là đám người này bắt nhiều cô gái như vậy để làm gì?

Nếu đơn giản chỉ là để hưởng lạc, vậy chỉ bằng vài người bọn hắn, rõ ràng là không thể. Chẳng lẽ, là lũ buôn người sao?

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Hàn Tam Thiên, dường như người đàn ông trung niên đã đoán được trước, nhẹ nhàng cười:

"Huynh đệ, nơi này cũng không có nhiều lắm, chỉ có bốn trăm mười hai cô gái thôi, tất cả đều là những cô gái còn trong sạch, thế nào? Chọn một người thích nhất đi?"

Sắc mặt Hàn Tam Thiên trầm xuống, cố nén lửa giận trong lòng xuống, cười nói:

"Đây chính là bất ngờ lúc nửa đêm mà ông đã nói sao?"

"Sống ở trên đời, hoặc là yên tiền, hoặc là thích những cô gái xinh đẹp, khi ta đưa cho ngươi vàng bạc châu báu ngươi đã khinh thường mà gạt nó đi rồi, như vậy ta đưa đến những người đẹp này, chắc là ngươi không thể từ chối được chứ?"

Người đàn ông trung niên có chút tự tin cười nói.

Một chiêu này ông ta đã dùng hết lần này đến lần khác, bao nhiêu cục xương lớn khó gặm, cuối cùng cũng đã bị thu mua bời vì tuyệt chiêu này của ông ta, mà Hàn Tam Thiên, đương nhiên là ông ta cũng cảm thấy rất thoải mái và dễ dàng.

Hàn Tam Thiên cười lớn, vốn anh đối với những người này chính là nước sông không phạm nước giếng, không khinh thường bài xích bọn họ là Ma tộc, nhưng mà cũng không có ý định qua lại với bọn họ, cho nên đối với lời mời của bọn họ anh vẫn không có hứng thú gì, nhưng trăm triệu lần anh cũng không thể ngờ được, đến nơi này rồi anh mới phát hiện ra thế mà bọn họ lại nhốt nhiều cô gái vô tội đến như vậy, Hàn Tam Thiên có thể thấy chết mà không cứu được sao?

Lấy tính cách của Hàn Tam Thiên mà nói, không thể nào.

Nhưng mà, càng phải cứu người, thì càng không thể lỗ mãng được.

Nghĩ vậy, Hàn Tam Thiên cười:

"Trà này, nếm như thế nào?"

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.