Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1874: Chương 1874




So với sự ồn ào náo nhiệt, vừa mua vừa hát ở bên ngoài, thì nơi này của Hàn Tam Thiên, lại tràn đầy sự u sầu.

Càng gần với hồng quang hơn, trong lòng Hàn Tam Thiên lại càng cảm thấy bất an hơn, loại cảm giác này khiến cho anh thấy rất kỳ lạ, cũng không nói rõ

ra được vì sao lại kỳ lạ.

Dọc đường đi, anh đều chú ý quan sát chiếc cột sáng kia, nhưng nói thật, thoạt nhìn chiếc cột sáng rất bình thường, không có chút gian khí tà ác nào, quả giống như là dị bảo xuất thế.

Nhưng mà, Hàn Tam Thiên vẫn cảm thấy được rất kỳ lạ.

Uống thêm một ngụm rượu, tấm mành của lều trại bị người xốc lên, nhìn thấy người đến, Hàn Tam Thiên hơi có chút kinh ngạc.

Cách lều trại hơn một trăm dặm, bên trong một cái hang động, có một ánh sáng trắng lóe lên, lão già đang bận rộn quanh huyết trì lúc này cũng vội vàng đứng lên.

"Gặp qua công chúa."!!

"Đứng lên đi, mọi chuyện có thuận lợi không?"

Ánh sáng trắng biến mất, Lục Nhược Tâm chậm rãi rơi xuống, giống như là tiên nữ vậy.

"Chu vi hơn trăm dặm, có rất nhiều nhân sĩ của thế giới Bát Phương, lão nô đã bố trí tốt kỳ quỷ đại trận từ lâu rồi, nhóm người này, ngày mai cũng chỉ là cá trong chậu thôi."

"Được, làm tốt lắm, để cho đám người ngu dốt và tham lam này trở thành nguyên liệu rèn đúc Xi Mộng đi."

Lục Nhược Tâm cười nhạt, nụ cười đến khuynh quốc khuynh thành, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp và quyến rũ ấy, lại tràn đầy sát ý lạnh lùng.

"Vâng, công chúa."

Lão già kia cũng cười với nàng ta.

Bên trong lều trại.

Hàn Tam Thiên hơi hơi cau mày, nhìn về phía người đến, không khỏi kỳ lạ.

Người làm cho Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn ấy, chính là đạo trưởng Chân Phù Tử.

"Huynh đài à, đám người ở bên ngoài đều uống được vô cùng vui vẻ, vậy vì sao một mình ngươi lại đây uống rượu một mình vậy?"

Thực Phù Tử cười lớn, hình như ông ta cũng đã uống hơi nhiều, bước đi loạng choạng.

Khi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, ông ta cầm lấy ly rượu của Hàn Tam Thiên, rót đầy rồi ngửa đầu uống cạn, sau đó, say khướt cười nhìn Hàn Tam Thiên.

"Tôi thích yên tĩnh."

Hàn Tam Thiên khẽ cười nói.

Chân Phù Tử lắc đầu:

"Không đúng không đúng."

Hàn Tam Thiên bị ông ta chọc đến buồn cười, nói:

"Vậy tiền bối cảm thấy như thế nào."

"Ngươi ấy!"

Chân Phù Tử đưa tay chỉ vào trước cái mũi của Hàn Tam Thiên, sau đó lại cười hắc hắc, rót một chén rượu rồi nói:

"Ngươi đang sợ, ngươi đang lo lắng, ta nói có đúng không?"

Bị ông ta nói như vậy, ngay lập tức Hàn Tam Thiên không nhịn được mà nhíu mày ngạc nhiên nói:

"Tiền bối, ông đây là có ý gì vậy?"

"Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi không thành thật chút nào, ngươi có thể lừa được người khác, nhưng không thể qua được ánh mắt của lão đạo trưởng ta đâu, ta đã chú ý ngươi từ trước rồi, càng tới gần hồng trụ này, trong lòng người lại càng cảm thấy bất an, càng sợ hãi, ta nói có đúng không?"

Chân Phù Tử nói xong, lấy bầu rượu của Hàn Tam Thiên, uống một ngụm lớn.

Chuyện này, Hàn Tam Thiên cũng không phủ nhận, chỉ là anh rất kinh ngạc, thoạt nhìn lão đạo sĩ này giống như là không để ý gì, nhưng không ngờ đến ông ta còn quan sát cần thận và tỉ mỉ như vậy.

"Sợ cũng là bình thường thôi."

Chân Phù Tử cúi thấp đầu, cười rồi tự rót cho mình một chén rượu.

Hàn Tam Thiên có chút kinh ngạc nhìn ông ta, đây là có ý gì chứ? Luôn có cảm giác giống như là ông ta có gì muốn nói với anh:

"Tiền bối, có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được."

"Ha ha, giữa ta và ngươi, còn có gì để nói nữa đâu?"

Bưng chén rượu lên, Chân Phù Tử uống một ngụm, sau đó thở ra một hơi đầy mùi rượu:

"Ngươi đang lo lắng, sợ hãi, cảm thấy mọi chuyện không đúng, những thứ này, cũng không sai."

"Tiền bối, ý của ông là nói, trụ sáng kia thật sự có vấn đề sao?"

"Đâu chỉ là có vấn đề, mà còn là vấn đề rất lớn."

Chân Phù Tử cười nói.

"Thiên kiền địa khôn, đáng ra mặt trời và mặt trăng đều cùng tỏa sáng, nhưng một khi lật ngược lại, thì sẽ là gió tanh mưa máu, cái cột sáng này, bề ngoài kỳ lạ, đừng nói đến dị bảo, nhưng tà ma yêu đạo lại có rất nhiều."

Nói xong, ông ta ngửa cổ uống cạn phần rượu còn thừa lại, rồi cười lớn:

"Đến lúc ấy nhất định xác chết chất cao như núi, xương cốt như củi."

Nghe thấy những lời nói kia của Chân Phù Tử, Hàn Tam Thiên vô cùng hoảng hốt, cho nên nói, trực giác của chính anh là chính xác hay sao? Nhưng còn có một thứ, khiến cho Hàn Tam Thiên cảm thấy không hiểu.

"Nhưng nếu tiền bối đã biết cột sáng này có vấn đề, vậy vì sao còn muốn đề nghị mọi người lập tổ đội đi đến nơi này? Không phải là ngài đang trợ giúp đoàn người đi chịu chết hay sao?"

Hàn Tam Thiên ngạc nhiên nói.

"Ngươi nói rất đúng, ta là người đề nghị lập tổ đội, để có thể chăm sóc lẫn nhau, chuyện này ta cũng không phủ định, ta cũng không nói gì, huống hồ, ta có năng lực có thể quyết định bọn họ có tới hay không sao?"

Chân Phù Tử cười nói.

Hàn Tam Thiên gật đầu, chuyện này cũng rất đúng, quả thật Chân Phù Tử cũng không hô hào kêu gọi mọi người đến nơi này, chỉ đơn giản là để cho mọi người chung một đội mà thôi.

"Nhưng cho dù là như vậy, nếu như ngài biết nơi này có vấn đề, vậy vì sao lại không ngăn cản chứ?"

"Người trẻ tuổi, vậy vì sao ngươi không ngăn cản bọn họ?"

Hàn Tam Thiên chết lặng trước câu hỏi ngược kia của ông ta, đúng vậy, tinh thần quần chúng mạnh mẽ, mỗi người đều vì bảo bối mà rục rịch ngóc đầu dậy, ngăn cản bọn họ, cũng chỉ rước lấy sự tấn công của bọn họ, làm ơn mắc oán.

"Huống hồ, có một số việc, trời đã định, ngươi và ta nghĩ rằng chỉ dựa vào thực lực cá nhân, mà có thể thay đổi được sao?"

Chân Phù Tử cười nói.

Hàn Tam Thiên gật đầu, tiếp tục hỏi:

"Vậy đây là một câu hỏi cuối cùng, mặc dù tiền bối không thể khuyên mọi người rời đi, nhưng tự ngài cũng biết là nơi này có vấn đề, vậy vì sao không nhanh chóng rời đi, ngược lại còn chạy đến góp vui?"

Nói đến đây, đột nhiên Chân Phù Tử thu lại nụ cười, nhìn Hàn Tam Thiên, lạnh giọng nói:

"Đây cũng chính là nguyên nhân đêm nay ta đến tìm ngươi."

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.