Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1921: Chương 1921




Anh đẩy cửa phòng ra.

Thời điểm Hàn Tam Thiên ra khỏi phòng, lúc này, cứ việc bên ngoài mới là giờ Sửu rạng sáng, nhưng người xem giữa sân không giảm trái lại còn tăng lên. Buổi tối hôm nay với nhiều người mà nói, mặc dù trình độ chiến đấu của Hàn Tam Thiên không tính là đặc sắc nhưng là là lựa chọn dễ dàng nhất của Sinh Tử Môn lần này. Dù tỷ lệ cược thấp khiến nhiều người phản đối nhưng sau khi đặt lớn, hiển nhiên có thể thu lại lợi nhuận tốt. Đương nhiên, cũng có người ngoại lệ, luôn thích sự kích thích, đặc biệt đặt cược cho Hàn Tam Thiên không được để ý đến. Mặc dù khả năng cực thấp, nhưng nếu như một khi thắng, đó chính là ngược gió phi thăng, lên đỉnh cao của nhân sinh.

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên ra sân, hiện trường nhất thời im lặng.

"Thấy không, mẹ nó cái gì liên minh thần bí tới. Thật lố bịch. Không chỗ dựa không thực lực, còn đưa liên minh của mình đến tranh tài. Hắn lấy cái tên liên minh thần bí là do sợ mất mặt xấu hổ sau khi người ta đánh chăng?"

“Ha ha, dù sao để lộ tên thật, thì sẽ là trò hề cho thiên hạ sau này, cũng tự biết rõ đấy.”

“Mẹ nó, ngớ ngẩn. Nhìn nơi này đi, ngươi biết không, người mẹ nó thành công sáng tạo ra tỉ lệ đặt cược cao nhất ở Sinh Tử Môn đấy."

"Lịch sử sẽ nhớ kỹ tên của đồ vô dụng nhà ngươi, ha ha ha ha."

Hàn Tam Thiên đi đến lôi đài, xung quanh đầy những lời chế giễu. Đối mọi người trong điện, tu vi đều không thấp, đương nhiên không thèm để ý Hàn Tam Thiên. Quan trọng nhất là, có thể ở chỗ này, ai cũng có chút bối cảnh cùng quan hệ. Cho nên loại như không tên không họ, còn không có bối cảnh như Hàn Tam Thiên đương nhiên chỉ thứ rác rưởi để chế giễu và vũ nhục trong mắt họ.

Khi Hàn Tam Thiên lên lôi đài, ở phía đối diện đã có một tên to con khôi ngô đứng thẳng. Nói tên nhóc đó là tên khổng lồ, bởi vì vóc dáng hắn quả cao quá lớn. Người cao tầm hai mét, cơ bắp trên người như nham thạch. Chỉ vẻ ngoài của hắn đã khiến người ta cực kỳ sợ hãi.

Tên khổng lồ nhìn thấy Hàn Tam Thiên, mũi lập tức không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Ngươi chính là minh chủ của liên minh thần bí? Gầy ý như khỉ. Một tay ông đây đã bẻ gãy đôi ngươi, ngươi có tư cách để đánh với ta sao?”

Hàn Tam Thiên mỉm cười, lắc đầu: “Cậu tự tin như vậy?Cho rằng tôi không đánh lại được?"

"Mẹ, ngươi bị ngu à? Ngươi có thể đánh thắng ta?

Ngươi có tư cách gì?" Giọng của tên to con Tôn Giả khinh thường, lạnh lùng nói.

Sau đó hắn vung tay lên, dưới đài, khán giả lập tức reo hò.

“Quái lực Tôn Giả, đánh chết thằng ngốc kia đi, cho hắn biết, điện Kỳ Sơn không phải chỗ rác rưởi như hắn nói phét."

“Nói không sai, trực tiếp một quyền tiễn hắn quy thiên đi. Loại này sống cũng là lãng phí tài nguyên."

“Còn mẹ nó đeo mặt nạ che mặt. Quái lực Tôn Giả, tháo mặt nạ của hắn xuống, để chúng ta xem thử là tên rác rưởi nào.”

“Đúng đấy. Sau đó trước mặt tất cả chúng ta, đánh tên nhóc đó thành bánh thịt.”

“Đánh thành bánh thịt, đánh thành bánh thịt!"

Nghe được âm thanh hô hào dưới đài, trên mặt hắn ta cười lạnh, không thèm để ý đến Hàn Tam Thiên, cười kỳ quái: “Nghe thấy không? Rác rưởi, đây chính là trên mặt giữa chúng ta. Ta rất muốn nhẹ nhàng với ngươi, nhưng đáng tiếc, tất cả mọi người đều muốn nhìn người bị ngược.”

Sắc mặt Hàn Tam Thiên thoải mái, khinh thường cười một tiếng: “Cho nên nói, tứ chi phát triển, não sẽ ngắn đi. Lời này với mày đúng là phát huy vô cùng tinh tế, tuyệt không sai."

Quái lực Tôn Giả Nghe xong lời này lập tức nổi trận lôi đình. Tu vi của hắn cao, sức lực cực mạnh, thân thể cũng cường tráng. Có thể nói cơ bản là võ giả hoàn mỹ nhất. Đáng tiếc chính là, tính cách hơi xốc nổi, vui buồn lộ hết ra ngoài. Cho nên lúc sư phụ hắn còn tại thế, không ít lần mắng hắn đầu óc không thông minh, dần dần, điều này cũng thành tâm bệnh của hắn.

Có thể nói gì hắn cũng được, nhưng nói hắn đầu óc không tốt, chẳng khác nào đốt lửa giận trong hắn, khiến hắn trực tiếp nổ tung tại chỗ.

“Thằng nhóc này, biết mình không phải đối thủ của quái lực Tôn Giả, cho nên sớm nghĩ biện pháp chọc giận tên đó, để mình được chết yên ổn tỷ chăng?" Diệp Cô Thành nhìn cảnh này, lạnh giọng cười. Bọn họ cũng đặc biệt đợi đến giờ sửu, không chỉ là bởi vì đã đặt cược lớn ở đây mà càng quan trọng hơn là, khi Hàn Tam Thiên từ chối bọn họ, vẫn luôn muốn nhìn thấy cảnh Hàn Tam Thiên bị đánh tơi bời.

"Ha ha, đánh không lại, lại có thể có cách gì chứ? Nhanh chịu chết không phải là cách lựa chọn sao?" Tiên Linh Sư thái ở bên cười lạnh lùng. Lát nữa Hàn Tam Thiên bị đánh thảm,hắn cũng chỉ có thể hối hận vì không gia nhập vào nhóm bọn họ.

“Hừ, đây còn không phải hắn tự tìm lấy. Nếu lúc trước hắn chịu gia nhập với chúng ta, sao đến mức này được? Có đôi khi, người ta phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình. Chỉ là đồ rác rưởi không may mắn phải đền bằng mạng chó của mình." Diệp Cô Thành cười nói.

"Hừ, đáng tiếc, hắn chỉ có thể hối hận trên đường đi gặp Diêm Vương. Đợi kiếp sau, kiếp sau nếu như có cơ hội, hắn có thể lựa chọn lần nữa một lần." Ngô Diễn cũng lên tiếng.

Trên đài, quái lực Tôn Giả dậm chân: “Thằng nhóc nói, con mẹ nó ngươi thành công chọc giận ta. Bây giờ, ta muốn người chết không yên thân! A!"

Quái lực Tôn Giả n giận gầm lên một tiếng, như là một xe chiếc xe tăng lao thẳng tới chỗ Hàn Tam Thiên trong nháy mắt.

“Mẹ nó, tốc độ nhanh quá!"

“Mẹ nó vừa to vừa nhanh, ai có thể chịu nổi chứ?"

Quái lực Tôn Giả vừa ra tay, nháy mắt đã khiến mọi người kinh ngạc hô lên. Dù là sức mạnh hay tốc độ, quả thực là tồn tại đỉnh cao. Dù xem như Hàn Tam Thiên luôn vô cùng tự tin lúc này cũng không khỏi nhướng mày.

“Có hơi thú vị." Hàn Tam Thiên hít một ngụm khí lạnh, năng lượng mạnh mẽ vận chuyển trong người, cả người ở tư thái phòng ngự. "Có điều, tôi cũng không kém."

Dưới mặt nạ, khóe miệng Hàn Tam Thiên nở một nụ cười lạnh, một giây sau, cả người anh lao ra như tên lửa. Tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta líu lưỡi. Trên đất, nơi anh mới đứng vẫn còn dư ảnh anh vừa nhấc một bước. Thế nhưng là, tất cả mọi người đây biết, bản thân anh đã lao lên!

“Mẹ nó,đây... Đây là cái gì!"

"Ta không hoa mắt chứ? Tên kia... tên kia người đã phóng đi, thế nhưng mà... thế nhưng dư ảnh vẫn ở nguyên chỗ?"

Quái lực Tôn Giả cực kỳ tin tưởng đòn này của mình. Nhưng đâu biết khi hắn sắp đánh trúng Hàn Tam Thiên, bóng của Hàn Tam Thiên lại đột nhiên biến mất, ngay tại cả hắn cũng sợ hãi.

Đột nhiên, trong lòng giật nảy, cả người theo bản năng ngẩng đầu một cái. Ngay sau đó, cả khuôn mặt điên cuồng biến dạng vì áp lực quá lớn.

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.