Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1982: Chương 1982




Vèo!

Lúc cả người Hàn Tam Thiên vừa chìm vào bên trong kim tuyền, mặt nước vốn vô cùng yên tĩnh bắt đầu chậm rãi lưu chuyển, lấy Hàn Tam Thiên làm trung tâm, dần hình thành một xoáy nước thật lớn. Tất cả nước trong kim truyền cũng xoay tròn, chậm rãi thấm qua từng tấc da thịt từng lỗ chân lông của Hàn Tam.

Trong chớp mắt thân thể của Hàn Tam Thiên cũng bắt đầu phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Kim quang màu tím lưu động quanh Bất Diệt Huyền Khải, hào quang của kim thân cũng càng đậm hơn, lúc này ngay cả ấn ký Bàn Cổ phủ trên trán cũng phát ra ảnh sáng màu vàng chói mắt.

Một dòng chất lỏng đen sệt đột nhiên chảy ra từ trong cơ thể của Hàn Tam Thiên sau đó dung hợp cùng kim thủy bên trong kim tuyền bên, lại xui theo xoáy nước, một lần nữa chậm rãi tiến vào trong cơ thể Hàn Tam Thiên.

Sau đó điên cuồng tủy luyện kinh mạch cùng các loại huyệt vị của anh.

"Aaaa!"

Từng đợt đau nhức làm cho Hàn Tam Thiên nhịn không được kêu lên đau đớn.

Toàn thân giống như bị hàn ngàn con kiến cắn xé, nhưng làm cho Hàn Tam Thiên khó có thể chịu đựng được là những cơn đau như thấu tim truyền đến từ lục phủ ngũ tạng.

Sau khi chất lỏng màu đen sệt dung hợp cùng kim tuyền lại tiến vào trong cơ thể Hàn Tam Thiên, làm cho cả người anh giống như sau khi nuốt vào đan dược ở Vương Phủ lúc, thân thể anh tiến vào trạng thái trúng độc.

Nhưng một lát lát từng trận đau đớn lại biến mất đích vô tung vô ảnh, mà điều đặt biệt là làn da của Hàn Tam Thiên bắt đầu bóc ra từng chút từng chút một, còn làn da của anh sau khi bị bóc ra lại trong suốt long lanh tỏa ra kim quang lấp lánh.

Trong thân thể của Hàn Tam Thiên đã được thay đổi đến không thể tưởng tượng được, không riêng gì làn da của anh mà ngay cả xương cốt của anh cũng đã được túy luyện, lục phủ ngũ tạng cùng các kinh mạch, mạch máu dưới kim tuyền đều biến thành màu vàng.

Đáng sợ nhất chính là mạch máu vốn đỏ tươi cũng trở thành chất lỏng màu vàng, chậm rãi lưu động trong cơ thể của Hàn Tam Thiên.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, một cỗ ánh sáng màu vàng mãnh liệt xông lên vọt ra khỏi đỉnh đầu của Hàn Tam Thiên, hướng thẳng lên đỉnh mộ.

Mà cả thân thể của Hàn Tam Thiên cũng hiện lên ánh sáng lấp lánh, được vây quanh bởi một tầng kim quang, mái tóc màu màu bạc tóc dưới tầng kim quang càng sáng bóng xinh đẹp.

Gào!

Gần như cùng lúc một con kim long cùng kim phương đột nhiên bay ra từ trong kim tuyền, cả thân kim long uốn vòng bay lên không trung, long phượng vờn quanh nhau, cuối cùng long phượng đều tự kêu to một tiếng dài rồi hóa thành hàng nghìn hàng vạn ký hiệu kỳ quái khắc ở sau lưng Hàn Tam Thiên.

Lúc những ký hiệu này được khắc lên thân Hàn Tam Thiên đột nhiên cảm giác một cỗ hơi thở cường đại đang nhập vào cơ thể, cả tu vi đang ở cảnh giới Phiêu Miểu cũng bắt đầu tăng lên vùn vụt.

Phiêu Miều trung kỳ, Phiêu Miều hậu kỳ.... sau đó là Không Động sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.

Phá Tru Tà.

Cuối cùng, vững vàng đứng lại ở Sơ kỳ Bát Hoang.

Sau đó, năng lượng cường đại này lại đột nhiên ẩn vào trong tiểu kim nhân trong cơ thể Hàn Tam Thiên, tu vi của anh lại một lần dừng lại ở cảnh giới Phiêu Miểu.

Cho đến lúc này tu vi của Hàn Tam Thiên đã đến Bát Hoang, nhưng thoạt nhìn bề ngoài tựa hồ chưa từng có chút thay đổi nào.

Không biết qua bao lâu, kim quang chung quanh Hàn Tam Thiên bắt đầu chậm rãi mờ đi, ẩn bên trong thân thể Hàn Tam Thiên.

"Phù!"

Lúc này Hàn Tam Thiên mới khàn khàn thở ra một hơi thật dài, tiếp theo, anh chậm rãi mở mắt ra.

Trong ánh mắt anh dĩ nhiên lộ vẻ bất phàm, đôi mắt sáng như chứa ngàn sao trên trời, hai con ngươi càng giống như hai vì sao sáng nhất dải ngân hà.

Trong cơ thể anh là một mảnh thế giới màu vàng, tiểu kim nhân ở đan điền đã lớn mạnh vô cùng, nhìn như đứa trẻ mới sinh, kim quang lưu động xung quanh, phù ẩn nhẹ nhàng xoay tròn.

Tử quang sáng chói lưu động quanh Bất diệt huyền khải, như một lớp áo giáp không thể phá vỡ, cùng những hoa vãn của kim long hỏa phượng, uy vũ ngút trời.

"Chân nguyên của Thần, quả nhiên vô cùng bá đạo!" Hàn Tam Thiên hưng phấn hô lên.

"Thật đã!"

Hét lớn một tiếng, giọng của anh như muốn rung trời rền đất, cả người anh vui sướng nhảy lên thế nhưng lại nhảy lên cao trăm mét, tay nắm chặt, trong xương cốt phảng phất như đang có lôi điện đang lưu động, nắm đấm càng chặt, lôi điện càng mạnh mẽ.

Hàn Tam Thiên vui mừng khôn xiết nhảy nhót tung tăng, thậm chí anh muốn tìm người thử tu vi hiện giờ của mình một lần.

"Thao, ông nội nhà mày."

Đột nhiên một tiếng tiếng mắng vang lên, Nhân sâm oa đang thở hổn hển đi về hướng Hàn Tam Thiên.

Bởi vì kim tuyền đã bị Hàn Tam Thiên dung nhập vào người, trọng lực trong thần mộ đã hoàn toàn mất tác dụng, dĩ nhiên Nhân sâm oa không còn bị trói buộc, vì thế nhanh chân vịt lại, chạy từng bước lớn đến phía kim tuyền, vẻ mặt không nỡ đứng nhìn kim tuyền, cả mặt nhất thời đen như đáy nồi.

"Mẹ nó, ngươi cư nhiên uống hết nước của kim tuyền, một chút cặn cũng không chừa lại cho ông, ta xử cả lò nhà ngươi." Nhân sâm oa vọt tới trước mặt Hàn Tam Thiên, tức giận vùng vẫy kêu loạn: "Ông đây coi như cửu tử nhất sinh, nhưng cuối cùng toàn bộ tiện con mẹ nó nghi cho ngươi."

Nhìn thấy người này ở không ngừng cào cấu loạn xạ trên đùi mình, Hàn Tam Thiên trực tiếp nắm chặt một tay, Nhân sâm oa nháy mắt bị Hàn Tam Thiên hất bay xuống mặt đất.

"Có liên quan gì tới ngươi không? Nếu không phải có ta cứu, cho dù ngươi có chết chín lần cũng không có được một lần sống đâu." Hàn Tam Thiên mỉm cười.

"Thao, ngươi bớt ba hoa đi, với công lực của ông đây ông còn cần ngươi cứu sao? Không có người cản đường, ta mới chỉ có một sống mà không có chết đấy."

Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Nhân sâm oa, Hàn Tam Thiên bỗng nhiên cười: "Ngươi có biết mấy kẻ giả vờ ngây thơ cuối cùng thường thường sẽ có kết cục gì không?"

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.