Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1984: Chương 1984




Thật mạnh mẽ!

Năng lượng dao động thật mạnh mẽ.

Mặc dù vẫn chưa cầm lấy nó, nhưng Hàn Tam Thiên vẫn có thể cảm nhận được nó đang phát ra năng lượng dồi dào như biển cuộn trào.

"Đây là thần chi tâm sao?" Hàn Tam Thiên có chút kích động nói.

"Ăn nó, tiểu tử, chỉ cần ngươi ăn nó, ngươi liền có thể có được di chí của chân thần, từ nay về sau chính thức bước vào hàng ngũ chân thần." Lúc này Nhân sâm oa cũng kích động hô lên.

Hai người hợp nhất, đó là tất cả bí mật trong thần mộ!

Bàn tay hơi hơi nâng lên viên đá màu đỏ kia của Hàn Tam Thiên run nhè nhẹ, tâm tình của anh cũng vô cùng kích động.

"Còn thất thần làm gì? Ăn mau, ăn mau, một khi ăn vào rồi, phong vân cũng sẽ biến sắc vì ngươi, thiên địa cũng xoay vần vì ngươi, đến lúc đó vạn quỷ phục dưới chân ngươi, triệu người quỳ lạy ngươi, quá đã, quá đã, tuy rằng ngươi chỉ là tên tiểu tử, nhưng ngươi là người phá được thần mộ, lão tử tự hào vì người." Nhân sâm oa vội vàng nói.

Vừa nói vừa liếm môi, hận chính mình không thể một ngụm nuốt vào thần chi tâm.

Hàn Tam Thiên đang muốn nuốt vào, nghe nói như thế, nhất thời nhướng mày: "Chờ một chút, vừa rồi ngươi nói, ăn thần chi tâm này vào sẽ như thế nào?"

"Kế thừa chân thần di chí, dẫn tới thiên địa phong vân đều thay đổi." Nhân sâm oa liếc mắt lưu luyến nhìn thần chi tâm một cái, hắn căn bản không muốn dời mắt khỏi vật kia.

Tâm trạng kích động của hắn thật giống như người ăn thần chi tâm không phải Hàn Tam Thiên mà là chính bản thân hắn.

Nhưng đột nhiên Hàn Tam Thiên lại cất thần chi tâm vào người.

Nếu làm vậy sẽ dẫn đến thiên địa biến đổi lớn theo lời của Nhân sâm oa, Hàn Tam Thiên cũng không thể ăn.

Phía trên chính còn có hai đại chân thần, nếu lúc này lộ liễu quá mức có thể sẽ khiến cho bọn họ chú ý, vạn nhất có một chân thần ra tay, vậy mình nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.

"Sao.... sao vậy? Sao ngươi không ăn? Giữ lại làm trứng ấp à?" Nhân sâm oa thấy Hàn Tam Thiên cất thần chi tâm vào người, hắn vội vã hỏi.

Hàn Tam Thiên căn bản là không thèm nhìn nó: "Làm thế nào để đi ra ngoài?"

"Nếu thần chi tâm đã bị thủ lấy đi, như vậy toàn bộ phong ấn trong thần mộ cũng đã được giải trừ, ngươi cứ tùy tiện phả ra một cái động là có thể ra rồi." Nhân sâm oa nói xong, nó nhảy lên vai Hàn Tam Thiên, đôi tay nhỏ xíu gắt gao đích ôm lấy cánh tay của Hàn Tam Thiên: "Ngươi sẽ không để ta một mình ở lại đây phải không? Dù sao lão tử cùng là con ngươi."

Hàn Tam Thiên cười khổ, giương mắt nhìn mắt đỉnh đầu, sau đó đồng tụ thiên hỏa cùng nguyệt luân trong tay, hai tay chưởng ra, năng lượng hồng lam nháy mắt đánh thẳng lên đỉnh.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, trên trần động cách đỉnh đầu mấy trăm thước đột nhiên bị nổ ra một cái lỗ thật lớn.

Đất đá rơi ào xuống!

Mà đồng thời, Lục Nhược Tâm đang ở trên cây phía xa xa nghe được tiếng nổ mạnh trong thần mộ, nhất thời nhíu đôi mi thanh tú lại. Ngay sau đó nàng từ trên cây bay xuống dưới, hai mắt sáng như đuốc nhìn nơi phát ra tiếng nổ mạnh.

"Người này.... không.... không phải đã thật sự có thể thoát ra từ trong thần mộ đi?"

"Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta còn thật sự không tin đâu."

"Bất quá, nếu ngay cả thần mộ cũng có thể toàn thân trở ra, hiện tại ta càng chắc chắn người kia chính là Hàn Tam Thiên." Lục Nhược Tâm hơi hơi khiếp sợ, khóe miệng không khỏi cong lên một tia cười lạnh.

Thần mộ cũng có thể sống sót đi ra, vậy thì vực sâu vô tận, cũng có thể trèo lên, không phải sao? Hàn Tam Thiên!

Mà Hàn Tam Thiên mới vừa bay từ trong thần mộ ra đã phải nghênh diện một đạo bóng trắng đánh úp lại, nhất thời cả người anh đều đứng hình, vô cùng cạn lời, nà ní, quả nhiên là oan hồn bất tán mà, ông đây lăn lộn trong thần mộ mấy giờ liền, còn nàng ta ở bên ngoài!

Ôm cây đợi thỏ cũng không thể nào chuẩn hơn một màn này đâu.

"Ngươi thật sự đề cao ta quá rồi, ta đã tiến vào thần mộ vậy mà người vẫn còn ở đây chờ ta." Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười nói.

"Sự thật chứng minh ta cũng không có nhìn lầm người, không phải sao?" Lục Nhược Tâm cầm Hiên Viên Kiếm trong tay, từ không bay đến, tư thái tuyệt đẹp như tiên tử trên thiên đình.

Hàn Tam Thiên nhịn không được trợn trắng mắt xem thường: "Nói như vậy, là tôi nên cảm kích cô? Nhưng tôi muốn nhắc lại một lần nữa, tôi không phải Hàn Tam Thiên."

"Phải hay không cũng không quan trọng." Lục Nhược Tâm mỉm cười, hơi nâng lên Hiên Viên Kiếm trong tay, trận chiến hết sức căng thẳng.

Hàn Tam Thiên cũng cảm thấy rất đau đầu, mặc dù đã đạt được thần chi nguyên túy luyện, nhưng nói hiện giờ Hàn Tam Thiên còn chưa tiêu hóa xong toàn bộ, huống hồ nữ nhân này là do bốn chân thân huyễn hóa ra, lần này quả thật làm khó Hàn Tam Thiên.

Mà điều quan trọng nhất là, Hàn Tam Thiên không muốn bại lộ Búa Bàn Cổ, cũng không muốn bại lộ việc mình mới vừa đạt được thần chi nguyên, không muốn bị hai tôn chân thần trên trời kia chú ý tới.

Hầy.

Thở dài một tiếng, Hàn Tam Thiên lắc lắc đầu:

"Ngươi và ta không thì lại không oán, ngươi lại cổ ý ngồi chồm hổm ở đây lâu như vậy để đánh ta, hà tất phải làm vậy?"

Nghe nói như thế, Lục Nhược Tâm hận không thể chẻ Hàn Tam Thiên ra, bất quá, rất nhanh nàng đã nuốt cơn tức giận của mình xuống, nhìn Hàn Tam Thiên dữ tợn nói: "Ngươi bớt nói nhảm đi!"

Tiếng nói vừa dứt, Lục Nhược Tâm liền trực tiếp vung Hiên Viên Kiếm, trực tiếp bổ một kiếm về phía Hàn Tam Thiên.

Xem như ngươi lợi hại!

Hàn Tam Thiên lùi về phía sau từng bước, cuống quit tránh thoát, thi triển thái hư thần bước, trực tiếp bỏ chạy.

Nhưng thân hình của anh mới động đậy, Lục Nhược Tâm đột nhiên lại hóa ra thành bốn chân thân, trực tiếp chặn sạch đường lui của Hàn Tam Thiên, lần này Hàn Tam Thiên đã trở thành cá trong chậu.

"Đậu xanh!" Bị vây hãm, Hàn Tam Thiên hơi căm tức.

Lục Nhược Tâm căn bản không để ý tới, bốn đạo chân thân nâng bốn thanh Hiên Viên Kiếm, trực tiếp xé gió chém tới.

"Mẹ nó, hổ không phát uy, ngươi cho ta là mèo bệnh à!" Hàn Tam Thiên chửi một câu, mạnh mẽ vận khí, nhất thời cả thân thể anh đều được kim quang bao phủ.

Hai tay chưởng mạnh ra phía trước, hai chưởng ấn màu vàng thật lớn lập tức thoát ra từ trong tay anh trực tiếp xông về hướng bốn thanh Hiên Viên Kiếm!

Ầm!

Hai cổ năng lượng gặp nhau, cả không gian nhất thời lay động, hai bên giao nhau tạo thành thần mang thật lớn thậm chí hình thành sóng gợn, trực tiếp san bằng những ngọn núi xung quanh.

Toàn bộ Vĩ phong, Thủ phong, Thực phong và cả Vô Danh phong, cũng bị làn sóng gợn cường đại này chấn đến run lên, cây cối ào ào ngã rạp.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Ở đồ đằng chỗ Vĩ phong, các bang phái đánh nhau kịch liệt không ngừng, đột nhiên bị gợn sóng đánh úp không ít người trực tiếp bị cuộn sóng đánh cho ngã lăn quay, ngay cả cao thủ có tu vi cao hơn một chút cũng bị đánh nghiêng ngả, cả người không tự chủ lùi lại mấy bước, một đám người đều đồng loạt ngừng công kích, không khỏi hoảng sợ quay đầu nhìn lại phía sau.

"Là từ Trung phong truyền đến, bạo tạc đến hủy thiên diệt địa này, chẳng lẽ là có cao thủ cực mạnh đã đột nhập thần mộ?"

Người của các bang phái quay mặt nhìn nhau, Vĩ phong cách Trung phong một khoảng xa nhất, nhưng đã bị ảnh hưởng mạnh như thế, thật sự làm cho người ta khiếp sợ kinh hồn, xem ra màn này không biết là cao thủ mạnh cỡ nào đang đối đầu với nhau rồi mới có thể phát ra nội lực khủng bố đến như vậy.

Mà lúc này các bang phái ở Thủ phong cùng Thực phong, cũng đồng thời bị này cổ nội lực này chấn bay mấy người, Lục Nhược Hiên cùng Ngao Thiên đang ở trong đồ đằng cơ hồ đồng thời trợn to mắt.

Ngay sau đó, hai người hoàn toàn không để ý hoa văn của đồ đằng, vội vàng chạy ra khỏi đồ đằng.

Tuy rằng hai người không cùng một thuyền, nhưng giờ phút này trên mặt của cả hai điều lộ ra cùng một loại biểu tình, vẻ mặt kinh hoảng nhìn phía Trung phong: "Thần.. Thần mang? Làm sao.... làm sao có thể như vậy? Tại sao lại xuất hiện thần chân thần?"

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.