Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 1995: Chương 1995




Ý thức càng ngày càng mơ hồ, sự đau đớn từ lục phủ ngũ tạng cũng bắt đầu chuyển từ kịch liệt đến chết lặng.

Đến khi Hàn Tam Thiên nhìn thấy Vương Hoãn Chi đang ở trước mặt càng lúc càng mơ hồ, cơ thể anh cũng hoàn toàn không thể khống chế được mà ngã xuống mặt đất, cuối cùng hai mắt cũng hơi hơi nhắm lại.

Vương Hoãn Chi thấy thế, trực tiếp dùng một cước đạp lên người Hàn Tam Thiên, nhìn không trung, tức giận nói:

"Lão già kia, mở to đôi mắt chó của ngươi mà nhìn đi, đây chính là đồ đệ tốt đồ tôn tốt mà ngươi đã dạy, rác rưởi, vô dụng, con mẹ nó đều là rác rưởi, ngươi có được một đồ đệ thiên tài giống như ta, vốn chính là phúc khí ngươi phải tu đến mấy đời, nhưng ngươi lại vô cùng hồ hồ, tự tay chôn vùi tất cả, thấy được chưa hả? Kết quả ngày hôm nay, chính là do một tay ngươi tạo ra."

Vương Hoãn Chi đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu sư phụ của lão ta, loại người giống như lão ta sẽ không bao giờ thừa nhận sai lầm của chính mình.

Cuối cùng, Vương Hoãn Chi nhe răng cười một cái, nhìn thấy mặt nạ của Hàn Tam Thiên, bỗng nhiên lão ta nhớ đến chuyện gì, dơ tay ra muốn tháo mặt nạ của Hàn Tam Thiên.

Nhưng đúng vào lúc này, phich một tiếng, trong không trung đột nhiên có thứ gì đó giống như pháo hoa bay ra, nổ tung ở trong không trung.

Sau đó, từ phía xa xa, ngay lập tức nhóm vệ binh của hải vực Vĩnh Sinh chạy về hướng này, Ngao Thiên dẫn đầu hơn mười vị công thần đi theo sát phía sau.

Tiếng nổ đột ngột này khiến cho tất cả mọi người trong hải vực Vĩnh Sinh tưởng rằng đỉnh Lam Sơn bỗng nhiên đánh úp.

Nhìn thấy đám người đến, Vương Hoãn Chi từ từ buông bỏ động tác, đứng dậy.

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang nằm đó, một đám công thần cũng có chút bối rối nhìn nhau.

Vẻ mặt Ngao Thiên lộ vẻ khó chịu, tuy rằng đối với chuyện giết Hàn Tam Thiên, ông ta cũng ngầm đồng ý, nhưng có một số chuyện vốn không thể mang lên mặt bàn được, dù sao nếu để chuyện này truyền ra ngoài, nói Ngao Thiên qua cầu rút ván, về sau hải vực Vĩnh Sinh của hắn cũng không còn uy tín gì trên thế gian nữa.

"Vương huynh, đây là có chuyện gì vậy?"

Ngao Thiên vội vàng nháy mắt với Vương Hoãn Chi, muốn lão ta cho một lời giải thích hợp lý.

"Người thần bí này bên ngoài giao trái tim của thần cho ta, nhưng trên thực tế lại ham muốn cỗ sức mạnh này, cho nên nhân cơ hội lúc kéo ta đi ra ngoài, đã nhân cơ hội đánh lén ta, nhưng may thay lão hủ đã có phòng bị từ trước."

Vương Hoãn Chi nhanh chóng giải thích.

Có lời giải thích này của Y thánh, lúc này một đám công thần mới giống như là trút được gánh nặng, xem ra, cũng không phải là Ngao gia qua cầu rút ván, mà là do tên tiểu tử này trong lòng có ác ý, có chết cũng không tiếc.

Dù sao, thực lực mạnh mẽ của trái tim Thần linh, là thứ mà ai cũng muốn có được, chuyện này chính bọn họ cũng giống như vậy, cho nên, lý do Hàn Tam Thiên nhân cơ hội đánh lén là có thể có khả năng.

Ngao Thiên nhìn thấy tình thế đã ổn, giả vờ lắc đầu thở dài nói:

"Ài, không thể tưởng tượng được hắn ta là người như thế. Nếu như hắn ta muốn, trực tiếp nói với ta không phải là được rồi sao, Ngao Thiên đã đương nhiên sẽ không bạc đãi huynh đệ của chính mình, cần gì phải làm ra những thủ đoạn hèn hạ giống như vậy chứ?"

"Tộc trưởng không cần đau buồn, quyền lực sẽ khiến cho người ta mơ màng, chuyện này cũng không có gì lạ."

"Đúng vậy, Ngao tộc trưởng, tri nhân tri diện bất trị tâm (nhìn người nhìn mặt không nhìn được trong lòng), có một số người chính là như vậy."

"Đồ con chó dã tâm hung ác này, vốn nên chém trăm ngàn đao, theo ta, người này nên chết đi."

Hành động của Ngao Thiên quả nhiên đã lừa gạt được rất nhiều người, sau khi được không ít công thần an ủi, lúc này Ngao Thiên mới gật đầu.

"Đúng rồi, nghe nói Người thần bí này rất bí ẩn, không biết bối cảnh là gì, dù sao bây giờ hắn ta cũng đã chết rồi, hay là cởi bỏ mặt nạ của hắn ta xem, để cho chúng ta nhìn thấy bộ mặt thật của hắn ta?"

Đột nhiên có người tò mò nói.

Lời này vừa mới nói ra, ngay lập tức nhận được sự đồng ý của rất nhiều người, dù sao, từ lúc Người thần bí lên sân khấu cho đến bây giờ, bối cảnh vẫn vô cùng thần bí, không thể điều tra ra.

Rất nhiều người đều tò mò, một vị vao thủ như thế này, rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Đương nhiên Vương Hoãn Chi và Ngao Thiên cũng rất tò mò, nhưng thứ khiến bọn họ càng thêm tò mò chính mà, người dưới lớp mặt nạ này, rốt cuộc có phải là Hàn Tam Thiên trong suy đoán của Vương Hoãn Chi hay không.

Nếu là như vậy, thì người này đã chết, vậy búa Bàn Cổ kia chính là trọng điểm, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Vương Hoãn Chi muốn Hàn Tam Thiên một mình đến thực hiện ước hẹn.

Một là để tránh miệng lưỡi của mọi người, hai là để điều tra thân phận thực sự của người thần bí.

Nhưng mà lão ta không ngờ đến đột nhiên ở gần đây lại xảy ra một vụ nổ mạnh giữa không trung, dẫn đến sự chú ý của mọi người, quấy rầy kế hoạch của bọn họ.

Nhưng trong lòng hai người đều rất rõ ràng, đúng là bởi vì kế hoạch đã rối loạn, có quá nhiều người, cho nên việc điều tra thân phận này tạm thời không thể tiếp tục được nữa.

Nếu như cởi bỏ lớp mặt na này, lấy gương mặt bị trúng độc kia của Hàn Tam Thiên, chỉ cần những người ở đây không phải là đồ ngốc, thì có thể thấy được Hàn Tam Thiên là vì bị trúng độc nên mới chết.

Cho nên, bây giờ, việc cởi bỏ mặt nạ sẽ hủy hoại tất cả sự sắp xếp trước đó, cũng sẽ vạch trần bộ mặt thật của hải vực Vĩnh Sinh và Vương Hoãn Chi trước mặt mọi người.

"Ai, nhưng mà dù sao Người thần bí cũng là người đã lập công lớn cho hải vực Vĩnh Sinh, tuy rằng có thủ đoạn hèn hạ, nhưng ưu khuyết điểm cũng đã bù trừ cho nhau, nếu hắn đã chết, vậy ít nhất chúng ta cũng nên cho hắn ta một chút tôn trọng."

Ngao Thiên tìm một cái lý do, từ chối nói.

"Ngươi đâu, chôn hắn ngay tại chỗ đi."

Ngao Thiên nói.

Cái cớ mà Ngao Thiên nói, không chỉ thành công lừa gạt tất cả mọi người, mà còn tăng thêm chút phẩm hạnh cho bạn thân, những thủ đoạn này đối với ông ta mà nói, đương nhiên là chơi đùa vô cùng trôi chảy.

Vào ban đêm.

Gió nhẹ khế thổi qua, đột nhiên có một bóng người hiện lên trước ngôi mộ trong rừng cây của Hàn Tam Thiên.

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.