Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2012: Chương 2012




Trên mặt Phù Mị lập tức hằng lên dấu một bàn tay!

Sau khi Nhân sâm oa tát xong một cái liền nhảy trở lại trên tay Hàn Tam Thiên, nhìn thấy Phù Mị đang không thể tin được phẫn nộ nhìn chằm chằm chính mình, Nhân sâm oa bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Đừng nhìn lão tử, là hắn muốn lão tử đánh ngươi."

Hàn Tam Thiên không có để ý Phù Mị, ngồi xuống bên giường, âm thanh lạnh lùng nói: "Một cái tát này là giáo huấn vì ngươi dám vũ nhục vợ của ta, nếu ngươi còn dám nói ra những lời vô lễ như vậy, ta sẽ cho người sống không bằng chết, nhanh cút đi."

Phù Mị không đi, thẹn quá thành giận nhìn Hàn Tam Thiên, nói: "Ngươi còn dám ở trước mặt ta giả vờ thanh cao? Ngươi đã đến Phù gia cứu ta, không phải đã coi trọng ta sao?"

"Ngươi cảm thấy ta cứu đám người các ngươi là bởi vì ta coi trọng ngưoi?" Hàn Tam Thiên nhất thời bị chọc tức đến bật cười.

"Nếu không thì sao?" Phù Mị không phục nói: "Chẳng lẽ ngươi lại đi thích những người khác?"

"Thật không biết người lấy đâu ra lòng tự tin như vậy." Hàn Tam Thiên cười lạnh, khinh thường nói.

Phù Mị thấy thế, nhấc chân đi về phía Hàn Tam Thiên, cầm lấy tay anh muốn đặt nó lên người mình, rõ ràng nàng ta không nghĩ Hàn Tam Thiên có thể tiếp tục giả vờ thanh cao trước mặt nàng ta.

Trên người Hàn Tam Thiên đột nhiên phát ra luồng năng lượng mãnh liệt khiến cho Phù Mị chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng kì dị ập tới sau đó cả người nàng ta trực tiếp bị chấn bay ra đập thật mạnh trên bàn rồi ngã xuống đất.

"Ngươi!" Biểu tình của Phù Mị dữ tợn, cố nén khó chịu nhìn Hàn Tam Thiên.

Nàng ta tràn đầy tự tin mà đến, nhưng làm sao nàng ta ngờ được, kết cục của mình lại như thế này?

Hàn Tam Thiên đi vài bước đến trước mặt của nàng ta, ngay lúc Phù Mị dấy lên chút hy vọng, Hàn Tam Thiên lại đột nhiên rút ngọc kiểm ra, nhìn Phù Mị thất kinh biến sắc, mũi kiếm đã trực tiếp đâm tới dưới cằm Phù Mị.

Hàn Tam Thiên dùng kiếm nâng cằm của nàng ta lên, lạnh giọng nói: "Không ngại nói cho ngươi biết, Phù Mị, trước mặt của ta tốt nhất người nên thu hồi sự tự tin khiến người khác ghê tởm đi, bởi vì trong mắt ta ngươi chỉ là một kỹ nữ mà thôi, hiểu không?"

"Kỹ nữ?" Hiển nhiên Phù Mị không hiểu được ý của Hàn Tam Thiên, vội vàng giải thích: "Ta chưa từng bị nam nhân nào chạm qua, ta còn là..."

"Có vài người, mặc dù xuất thân thanh lâu nhưng lại là nữ nhân tốt, mà có vài người, mặc dù xuất thân phú quý, nhưng ngay cả gà cũng không sánh được, mà ngươi, Phù Mỹ, những người phía sau chỉ ngươi đấy." Âm thanh của Hàn Tam Thiên lạnh lùng: "Muốn dựa vào nam nhân thay đổi vận mệnh của chính mình, không phải là không thể được, nhưng làm việc gì cũng phải tự lượng sức mình, nếu không sẽ chỉ làm cho người khác ghê tởm mà thôi."

Buông ngọc kiếm xuống Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói: "Nhân lúc ta còn chưa thay đổi chủ ý muốn giết ngươi, cút ra ngoài cho ta."

Phù Mị sờ mặt mình, khẽ cắn môi, sau đó vô cùng không cam lòng chạy ra khỏi phòng.

"Lần sau, ngươi muốn đánh người khác, phiền chính ngươi ra tay có được không?" Chờ Phù Mị đi khuất, Nhân sâm oa bất mãn nói.

"Thứ nhất, ta không muốn đánh nữ nhân, thứ hai, đánh nàng ta làm ô uế tay của ta." Hàn Tam Thiên lạnh lùng đáp.

"Thao, vậy sao ngươi còn để cho lão tử động thủ?" Nhân sâm oa buồn bực xoa xoa tay mình lên mông, nhìn thấy Hàn Tam Thiên thu thập đồ vật, nhảy dựng lên vội vội vàng vàng chạy theo Hàn Tam Thiên phía sau: "Ngươi đi đâu vậy?"

"Đến một nơi rất vui." Hàn Tam Thiên cười cười.

Sau đó một tay cầm Nhân sâm oa muốn đặt lên vai mình, Nhân sâm oa cũng vô cùng phối hợp nhảy lên trên vai của Hàn Tam Thiên, theo Hàn Tam Thiên hóa thành một luồng gió, biến mất ngay tại chỗ.

Mà ngay sau khi Hàn Tam Thiên rời đi không lâu, hai bóng người liền chui vào khách phòng của Hàn Tam Thiên.

Sau khi đóng cửa lại, Tô Nghênh Hạ mới tháo mặt nạ xuống, Phù Ly đi theo phía sau cô, lúc này nhìn thấy Tô Nghênh Hạ thần tình khiếp sợ, nếu không nhờ động tác của Tô Nghênh Hạ mau lẹ có lẽ Phù Ly đã kêu thành tiếng.

Lúc xác nhận cảm xúc Phù Ly đã ổn định, Tô Nghênh Hạ mới bỏ tay che miệng nàng ta xuống.

"Phù Dao? Sao lại là người, không phải ngươi đã..." Phù Ly kinh ngạc vô cùng nói.

"Mọi chuyện nói ra rất dài, về sau sẽ tỉ mỉ nói với ngươi." Tô Nghênh Hạ nói: "Lần này chúng ta trở về vì muốn cứu Phù Mãng, Tam Thiên đã đi đến thiên lao, ta kêu ngươi đến đây là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngươi."

"Tam Thiên cũng còn sống? Không phải hắn cũng," Phù Ly quả thực cảm thấy hoài nghi có phải đã... mình đang nằm mơ hay không!

Phù Dao đột nhiên xuất hiện ở chính mình trước mặt thì thôi đi, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng còn sống.

"Người ra tay hôm nay kia, không lẽ là Hàn Tam Thiên? Hắn... Hắn đến tay cũng không động, đã có thể đánh bại Lục Sinh? Hiện tại hắn đã mạnh như vậy rồi sao?" Phù Ly cả người bất khả tư nghị cả kinh nói.

Tô Nghênh Hạ gật gật đầu.

Mà lúc này, bên trong thiên lao.

Trong thiên lao tối tăm không nhìn thấy ánh mặt trời, Phù Mãng đang nằm trên mặt đất, tóc tai xõa tung bù xù, nghe được tiếng bước chân, ngay cả đầu hắn cũng không nâng một chút nào, ha ha cười nói: "Sao vậy? Tên lão tặc Phù Thiên kia rốt cuộc nhịn không được muốn giết ta rồi sao! Cũng đúng, Phù gia ở trên tay hắn đã muốn tiêu tùng, chỉ đơn giản là làm hoặc không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng, chẳng qua là giết một người thôi mà, cần gì phải đeo mặt nạ?"

Hàn Tam Thiên cười cười, vẫn chưa lên tiếng, đặt một bầu rượu trong vào thiên lao, sau đó đặt mông ngồi ở bên ngoài ngửa đầu uống.

Phù Mãng sảng khoái cười, cũng không sợ trong rượu có độc, vừa thấy rượu đã bưng lên trực tiếp ngửa đầu uống đến thống khoái.

"Rượu ngon." Phù Mãng hộ to một tiếng, không khỏi cảm thấy sảng khoái cả người.

Nhưng ngay lúc hắn ngẩng mặt lên thì thấy Hàn Tam Thiên đang tháo mặt nạ ra, lúc nhìn thấy khuôn mặt thực sự của Hàn Tam Thiên, cả người Phù Mãng run run, sau đó vội vàng đứng lên: "Là ngươi?"

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.