Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2016: Chương 2016




Vừa nghe thấy những lời này, ngay lập tức Phù Thiên trừng lớn hai mắt, cuối cùng ông ta cũng hiểu được, vì sao vừa nãy Phù Mạc lại muốn nói nhưng thôi.

Đối với người khác mà nói, Vô tự thiên thư là thứ vứt đi không đáng là gì, thế nhưng đối với Phù Thiên mà nói, Vô tự thiên thư có ý nghĩa gì, bọn họ còn hiểu hơn bất kỳ kẻ nào.

Trong cuốn sách ấy ghi lại bí mật chân chính của tộc trưởng Phù gia đấy.

Có người muốn trộm nó để làm gì?

Nhưng vào lúc này, lại có một người hầu lo lắng chạy đến, quỳ trên mặt đất gấp giọng nói:

"Bẩm báo tộc trưởng, thiên lao, thiên lao bị người khác mở ra."

"Cái gì?"

Ngay lập tức Phù Thiên kinh hãi nói.

Sắc mặt của một đảm người cao tầng trong Phù gia cũng thay đổi.

Trong thiên lao giam giữ phản đồ Phù Mãng.

Hơn nữa, càng quan trọng hơn chính là, nhà giam của thiên lao sử dụng hàn thiết vạn năm để xây dựng, không phải là chân thần, hoàn toàn không có khả năng mở ra!

Sắc mặt Phù Mạc lạnh như băng, lúc này ông ta hung hăng trừng mắt liếc nhìn Phù Thiên một cái.

Rất rõ ràng, ông ta và Phù Thiên còn khiếp sợ hơn những người bình thường khác.

Bởi vì chỉ có bọn họ mới biết rõ rằng, rốt cuộc Phù Mãng là dạng tồn tại như thế nào.

Hai người bọn họ cấu kết với nhau để đoạt vị trí tộc trưởng Phù gia, Vô tự thiên thư chính là manh mối quan trọng nhất để che giấu bí mật này, cho nên, rất rõ ràng, chuyện thiên lao bị phá và Lâu đình vũ các gặp chuyện không may này có ý nghĩa gì.

"Thiên lao của Phù gia được xây dựng bằng hàn thiết vạn năm, sao có thể bị người mở ra được?"

"Lâu đình vũ các của chúng ta có bao nhiêu trưởng lão hộ pháp, người bình thường cũng khó mà đột nhập."

"Hay là, do Chân thần làm?"

Lời này vừa mới nói ra, ngay lập tức khiến đám người bùng nổ, nếu quả thật là do Chân thần đến, như vậy đối với bọn họ mà nói, hoàn toàn là tai ương ngập đầu.

Chân thần ra tay, bọn họ cũng chỉ là con kiến mà thôi.

"Không thể nào."

Phù Thiên lạnh giọng quát, lúc này trong lòng cũng rất lạnh lẽo, nếu là chân thần, như vậy cũng chỉ có thể là hải vực Vĩnh Sinh, đỉnh Lam Sơn hoặc là Vương Hoãn Chi.

Nhưng Chân thần buông xuống, hào quang sẽ rất kinh người, lúc trước khi ở đỉnh Kỳ Sơn không phải là bọn họ chưa nhìn thấy, huống chi, nếu như Chân thần ra tay, cũng chỉ đơn giản là đến Phù gia của ông ta để cứu Phù Mãng và lấy đi Vô tự thiên thư thôi sao?

Huống chi, sao bọn họ có thể biết quan hệ giữa Vô tự thiên thư và Phù Mãng được chứ?

Bí mật này, người biết đến cũng không nhiều.

Cho nên, thoạt nhìn ba vị chân thần cũng không giống như là có quan hệ đến việc này.

Thế thì đó sẽ là ai?

"Người biết chuyện này, trừ ngươi ra cũng chỉ có ta, sao người khác có thể biết được? Cho dù Phù Mãng có được giúp đỡ, nhưng nhiều năm qua vẫn luôn bị nhốt trong thiên lao, người ngoài hoàn toàn không tiếp xúc được, người Phù gia cũng đã coi chuyện ông ta làm tộc trưởng thành một trò cười rồi."

Phù Mạc lạnh lùng nói bên tai Phù Thiên.

"Đúng vậy."

Phù Thiên cũng vô cùng hoang mang, đột nhiên, ông ta nhướng mày:

"Không đúng, còn có người biết bí mật này."

"Ý ngươi nói là Phù Dao?"

Phù Mạc khó có thể đồng ý với suy đoán của Phù Thiên.

Phù Dao quả thực là đang bị nhốt trong thiên lao cùng với Phù Mãng, lấy chỉ số thông minh của nha đầu kia, thì nàng ta hẳn là có thể phân rõ đúng sai, tin những gì mà Phù Mãng nói hay không.

Nhưng vấn đề là, lấy bản lĩnh của Phù Dao, muốn thoát khỏi thiên lao, xông vào lâu vũ, đây không phải là người si nói mộng hay sao?

"Hay là, Hàn Tam Thiên đã giúp nàng ta?"

Lấy bản lĩnh của Hàn Tam Thiên, Phù Thiên đã được nhìn thấy, tay cầm loại vũ khí như búa Bàn Cổ, quả đúng là có thể phá vỡ Thiên lao, đồng thời cũng có năng lực có thể quấy rầy lâu vũ đình các.

"Nhưng vấn đề là, không phải là đôi cầu nam nữ này đã rơi vào trong vực sâu Vô Tẫn và đã chết rồi sao? Hơn nữa nếu như hắn ta sử dụng búa Bàn Cổ, thì động tĩnh lớn đến như vậy, chúng ta không thể nào không phát hiện ra được."

Phủ Thiên lầm bầm lầu bầu phủ định ý nghĩ của chính mình.

"Ngươi nói như vậy, ta quả thực cảm thấy bóng dáng của một trong hai người vừa nãy xông vào đây, quả thực rất giống Hàn Tam Thiên."

Lúc này Phù Mãng cũng nhíu mày nói.

"Không thể nào, không thể nào, đôi tiện nhân Hàn Tam Thiên và Phù Dao cũng đã chết từ lâu rồi."

Ngay lúc Phù Thiên đang lắc đầu, lại có một người hầu vội vàng chạy vào trong, vài bước đã vọt đến trước mặt Phù Thiên:

"Tộc trưởng, tộc trưởng, việc lớn không tốt, hai vị khách đã đến ngày hôm qua kia bỗng nhiên rời đi rồi, còn để lại cái này."

Phù Thiên liếc mắt nhìn lại, thì thấy trong tay người hầu đang cầm một viên tử tinh và một phong thư.

Ông ta vội vàng mở phong thư ra, trong bức thư chỉ có sáu chữ: phải sống sót nhé, cố lên.

Nhìn thấy sáu chữ này, sắc mặt Phù Thiên vô cùng âm trầm, hai chữ cố lên này giống như là đang cười nhạo ông ta vậy, cố lên hả?

Phù Thiên vò bức thư thành một cục, then quá hóa giận rồi ném xuống dưới mặt đất.

Sáng sớm ngày tiếp theo, khi Phù Thiên đang miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ sau chuỗi sự kiện xảy ra vào đêm qua, một kẻ người hầu nhanh chân tiến vào trong, dọa Phù Thiên sợ đến mức ngay lập tức nâng mông ngồi dậy, cả cơ thể suy nhược tinh thần rồi xoa xoa huyệt thái dương của chính mình, vô cùng căm tức nhìn tên người hầu rồi nói:

"Có người chết hay gì, vừa mới sáng sớm."

"Tộc trưởng, việc lớn, việc lớn không tốt."

"Chuyện gì, hoang mang rối loạn cái gì hả, còn ra

thể thống gì nữa." Nhìn thấy người hầu như thế, Phù Thiên không vừa lòng quát lớn.

Người hầu vội vàng đứng dậy đi đến bên giường của Phù Thiên, sau đó, đưa một tờ giấy đến trước mặt Phù Thiên, kích động nói:

"Tộc trưởng, ngài....Ngài nhanh chóng ra ngoài nhìn xem đi."

Nhìn thấy nội dung ở trên tờ giấy, hai mắt Phù Thiên trừng lớn, ngay lập tức nhảy xuống dưới giường, ngay cả giày cũng quên đi, trực tiếp chạy ra phía bên ngoài.

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.