Nghe được tiếng kêu sau lưng, Hàn Tam Thiên kỳ quái quay đầu lại.
Nữ nhi của biển là cái gì?!
Tô Nghênh Hạ gật đầu với Hàn Tam Thiên một cái, tỏ ý thân phận đối phương có thể tin tưởng.
“Cô muốn hắn làm gì?” Hàn Tam Thiên hỏi.
“Cứu người.” Nói xong, Minh Vũ khẽ nhún người tỏ ý cảm ơn Hàn Tam Thiên, sau đó bước mấy bước đi tới trước mặt Trương Hướng Bắc, lạnh lùng nhìn Trương Hướng Bắc: “Ta cứu ngươi, ngươi không phải nên khai báo hành tung của những nữ tử kia ư?”
“Nữ tử... nữ tử gì chứ, ta không biết người đang nói gì.” Trương Hướng Bắc hốt hoảng lắc đầu nói.
Minh Vũ giơ tay lên vẽ một cái, lại là một vòng nước bốc lên trên không trung, sau đó trong tay run một cái, một cây roi nước cuốn lấy Trương Hướng Bắc giơ lên, muốn cho hắn vào trong vòng nước.
“Ta sai rồi, ta sai rồi, ở... Ở trong phủ của ta, nhưng... nhưng không liên quan tới ta, là cha ta, là cha ta làm.” Trương Hướng Bắc la lớn.
Vòng nước biến mất, roi nước cũng rút lui hết, Trương Hướng Bắc nhất thời rơi thẳng trên mặt đất, té choáng váng.
“Lúc nãy vì cứu người, cho nên mới tùy tiện ra tay đắc tội thiếu hiệp, xin thiếu hiệp thông cảm. Đồng thời, đa tạ thiếu hiệp giao người này cho ta, ta thay mặt hơn bốn mươi nữ tử kia cảm ơn ngài.” Minh Vũ cười với Hàn Tam Thiên một tiếng, vô cùng cảm kích nói.
Nghe nói như vậy, Hàn Tam Thiên nhướng mày một cái: “Có ý gì? Hơn bốn mươi nữ tử?”
“Không nói dối ngài, trước đó vài ngày ta đi ngang qua nơi này, ở nhờ nhà một nông phu, được nông vu và con gái nhiệt tình giúp đỡ, nông phu sai con gái của hắn vào thành mua chút rượu và thức ăn chiêu đãi Minh Vũ, nhưng không ngờ chuyến đi này lại không trở về.” Nói xong, Minh Vũ lạnh lùng liếc Trương Hướng Bắc một cái.
“Ta vì vậy mới tới trong thành tìm người, trải qua mấy ngày tìm kiếm hỏi dò, phát hiện con gái nông phu cùng hơn bốn mươi nữ tử khác đều bị người ta nhốt tập thể, mà người xúi bầy sau màn lại có liên quan đến tên cầu tặc kia, ta vốn muốn ra tay bắt hắn, nhưng không nghĩ thiếu hiệp lại trước ta một bước.”
Nghe được lời giải thích này, chân mày của Hàn Tam Thiên không khỏi nhíu lại thật chặt.
Lại là một tốp nữ tử mất tích?
Đây không phải giống như chuyện khi còn ở Lộ Thủy thành hay sao? Chẳng lẽ, nơi này cũng có chút liên quan đến bên kia?!
Đang suy nghĩ, Minh Vũ đã xách Trương Hướng Bắc lên, trực tiếp bay vào phía đông trong thành.
“Ông xã, nếu không chúng ta cùng đi lên xem thử đi, mặc may có thể giúp được.” Tô Nghênh Hạ thấy Minh Vũ rời đi, vội vàng đến bên cạnh Hàn Tam Thiên la lên.
“Đúng vậy, minh chủ, cứu người quan trọng, chúng ta đi xem một chút đi.” Thu Thủy và Thi Ngữ cũng nói.
Hàn Tam Thiên gật đầu một cái, thật ra thì hắn cũng đang có ý đó, chuyện này nếu như có liên quan đến Lộ Thủy thành thì có thể chuyện vượt xa khỏi tưởng tượng của anh, số nữ tử bị hại cũng có thể nhiều hơn, quan trọng là, đuổi theo, lỡ như Minh Vũ không địch lại, mình còn có thể ra tay cứu người kịp thời.
Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên mang ba nữ, vội vàng theo sát sau lưng Minh Vũ, một đường bay về hướng thành đông.
“Đúng rồi, cung điện Thiên Hải là cái gì? Nữ nhi của biển là cái gì?” Trên đường, Hàn Tam Thiên không khỏi kỳ quái nói.
Tô Nghênh Hạ đang muốn trả lời, Thu Thủy cùng Thi Ngữ gần như là đồng thời chỉ phủ đệ lớn phía trước hét: “Minh chủ, bọn họ đánh nhau.”
Bên dưới phủ đệ phía trước, Minh Vũ đã vọt vào.
Đối mặt mấy chục tên gia đình, tay trái tay phải nhanh chóng vẽ rất nhiều vòng nước lên trên không, theo tay nàng khẽ đẩy một cái, vô số vòng nước đột nhiên tấn công những người đó.
Những vòng nước nàng vẽ ra kia có thể bị nàng tùy ý xê dịch, tùy ý thay đổi hình dáng, hoặc công hoặc ẩn náu giống như đối phó với Hàn Tam Thiên, bốn vòng nước được nàng vẽ ra, nàng giống như một họa sĩ khiêu vũ ở trong nước vậy, một nét một nét, vừa ẩn vừa động, vừa đẹp mắt đến mức khiến người ta hoa cả mắt, vừa có thể lúc công lúc thủ biến hóa khó lường, thật là để cho người nhìn cảm thán.
Nếu như nói chiêu thức và lối đánh của Hàn Tam Thiên phần lớn đều mở lớn hợp lớn, khí thế tỏa bát phương, bá đạo vạn phần, thì sự tấn công của nàng càng như bạch mã thương dài, nhẹ nhàng như nữ tử nhưng nhanh nhạy như thỏ.
Nhìn phủ đệ càng ngày càng nhiều người tập trung lại phía nàng, Hàn Tam Thiên cũng không suy nghĩ nhiều, tay trái thiên hỏa, tay phải nguyệt luân, giống như chiến thần giáng thế, bay thẳng xuống.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Thiên hỏa nguyệt luân rơi xuống, toàn bộ phủ đệ nổ ầm ầm khắp nơi, vô số binh lính và gia đình trong nháy mắt hóa thành phần vụn.
“Ngươi đi cứu người, nơi này giao cho ta.” Hàn Tam Thiên ngăn ở trước mặt Minh Vũ, lạnh giọng nói.
Minh Vũ gật đầu một cái, xách Trương Hướng Bắc, phóng về phía hậu viện theo những gì Trương Hướng Bắc đã nói, lúc này Thi Ngữ cùng Thu Thủy, Tô Nghênh Hạ ba người cũng đáp xuống xung quanh Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên trực tiếp ngăn cản để Minh Vũ đi trước, lạnh giọng hét: “Người đến gần, chết!”
“Ban đêm xông vào phủ đệ Trương gia, gan chó của các ngươi thật là lớn, lên cho ta!”
Một tên lão giả mặc áo tơ trắng lớn tiếng quát, vô số binh lính từ bên ngoại lại một lần nữa vọt về phía Hàn Tam Thiên.
“Con kiến hôi!”
Một tiếng khẽ quát, thiên hỏa nguyệt luân cùng ngọc trong tay Hàn Tam Thiên lại trong hợp, trực tiếp phóng về phía đám người.
Oanh!!!
Một tiếng nổ to, vô số binh lính nữa hóa phấn vụn, đồng thời, thiên âm thuật Hàn Tam Thiên thúc giục trong tay, hắc khí lượn quanh tay, cả người mạnh mẽ xông vào trong đám người, điên cuồng thu hoạch đầu người.
Cả người giống như tử thần vậy, chỗ anh đứng, bao nhiêu người đầu rơi máu chảy!
- -----------------