Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2059: Chương 2059




Oanh!!

Một tiếng vang thật lớn, trước mắt sư công đích mộ phần ầm ầm nổ tung.

Đất cát tung bay.

Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ trố mắt nhìn nhau.

Đây là thế nào?!

"Anh không có chỗ nào bất kính chứ?" Hàn Tam Thiên ngây ngẩn, nhìn Tô Nghênh Hạ kỳ quải nói.

"Tam Thiên, anh xem." Tô Nghênh Hạ đột nhiên chỉ trong mộ kinh ngạc nói.

Hàn Tam Thiên dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy trong mộ có ánh sáng màu hồng lóng lánh.

Đây là cái gì?!

Hàn Tam Thiên cau mày, đứng dậy đến trước mộ phần, trong phần mộ đã nổ tung có một quan tài đơn giản, mà ánh sáng màu hồng chính là thông qua khe hở của quan tài lộ ra ngoài.

Còn không chờ Hàn Tam Thiên có hành động, lúc này ánh sáng màu hồng trong quan tài đột nhiên dừng lại, một giây kế tiếp, ánh sáng màu hồng kia bỗng nhiên co lại thành một tia sáng mạnh, ngay sau đó liền trực tiếp bay vào Tiên Linh thần giới trên tay Hàn Tam Thiên.

Sau khi bị ánh sáng màu hồng xâm nhập, Tiên Linh thần giới cũng chợt toát ra một tia thần thái, đang lúc quay lại nguyên dạng, chẳng qua là, trung tâm chiếc nhẫn lại đột nhiên xuất hiện thêm một hoa văn nhỏ.

Thần thức tìm hiểu, Hàn Tam Thiên ngạc nhiên phát hiện, trong chiếc nhẫn Tiên Linh đột nhiên ẩn chứa linh khí vô cùng cường đại, mà chuyện này trước kia không hề có.

Đây là chuyện gì xảy ra?

Hàn Tam Thiên ngây ngần!

Nhưng vào lúc này, một tiếng cười ha ha cũng không biết từ đâu vang lên.

Hàn Tam Thiên cùng Tô Nghênh Hạ nhìn sang bốn phía, trừ rừng hoa đào, nào có người nào khác?!

"Đồ tôn ngoan, tôn đức ngoan, ta ở chỗ này đây." Một giọng ôn hòa vang lên.

Hai người nhất thời cả kinh, bởi vì thanh âm lại từ trong quan tài phát ra.

"Sư công?" Hàn Tam Thiên sửng sốt một chút.

Tiếng nói vừa dứt, một làn khói xanh bay ra, hóa thành một bóng người đứng ở trên quan tài.

Mặc dù trong suốt nhưng loáng thoáng có thể thấy gương mặt rất có anh khí của ông, thấy Hàn Tam Thiên cùng Tô Nghênh Hạ, ông khẽ mỉm cười.

Hàn Tam Thiên sửng sốt một chút, cùng Tô Nghênh Hạ nhìn nhau một cái, vội vàng quỳ xuống: "Đệ tử Hàn Tam Thiên cùng phu nhân Tô Nghênh Hạ, ra mắt sư công!"

"Đứng lên đi." Bóng người khẽ mỉm cười, hai đạo khói xanh từ trên người tỏa ra, nhẹ nhàng đỡ Tô Nghênh Hạ cùng Hàn Tam Thiên dậy.

"Trai xinh gái đẹp, quả nhiên là ông trời tác hợp." Chờ Hàn Tam Thiên đứng lên, bóng người đột nhiên hóa cười vì giận, lạnh lùng nói: "Tên ngu Hàn Tiêu này, là sự sỉ nhục mãi mãi trong sự nghiệp cả đời lão phu, không chỉ thiên tư cực kỳ kém mà đầu óc lại bảo thủ, quả thật là một cây gỗ mục. Nếu lão phu còn sống, ắt sẽ trục hắn khỏi sư môn."

Nhìn bóng người tức giận, Hàn Tam Thiên cùng Tô Nghênh Hạ không nói xen vào.

Hít sâu một hơi, bóng người đưa mắt đặt ở trên người Hàn Tam Thiên: "Ngược lại thu được tên đệ tử này, ít nhất, có thể an ủi lão phu cũng coi là chết có thể nhắm mắt."

"Sư công nâng đỡ, đệ tử cũng là người ngu dốt, đến bây giờ không học được gì nhiều." Hàn Tam Thiên không dám khinh thường, khiêm tốn nói.

"Quá khiêm tốn chính là kiêu ngạo, đời lão phu ghét nhất chính là người như vậy." Bóng người lại đột nhiên bất mãn nói, có vẻ ông vui giận thất thường.

Hàn Tam Thiên củi đầu, không biết nên nói cái gì.

"Cũng được, trông cậy vào tên ngốc Hàn Tiêu đó có thể dạy ngươi cái gì cũng không được, ngươi đã mở ra Thần cung dưới đất, ở trong đó đương nhiên sẽ có các loại bí thuật của Tiên Linh đảo ta, ngươi tu hành tốt thì tương lai tất có thể thành công." Bóng người nói.

"Nhưng sư công, đệ tử dựa theo lời sư phụ nói đi mở Thần cung dưới đất, đáng tiếc, không mở ra."

Hàn Tam Thiên kỳ quái nói.

"Ngu xuẩn!" Bóng người đột nhiên tức giận mắng một tiếng, nhưng một khắc sau, ông thở ra một hơi dài: "Cũng được, này cũng không trách ngươi."

"Bởi vì ta đã làm chút hành động nhỏ trong Tiên Linh thần giới." Bóng người lầm bẩm nói: "Ánh sáng màu hồng lúc nãy kia thật ra chính là giúp ngươi mở ra phong ấn nho nhỏ trong Tiên Linh thần giới. Bởi vì là chính ta gây ra, người của Tiên Linh đảo đương nhiên phát hiện sự không bình thường trong chiếc nhẫn.

Nói xong, bóng người thở dài một tiếng: "Việc này cũng trách Tiên Linh đảo ta sư môn bất hạnh, lão phu cả đời tiêu dao, tính khí ngoan lệ, thu nhận hai tên học trò, một là sư phụ ngươi, hai là Vương Hoãn Chi. Hoãn Chi ngộ tính rất cao, thây ngươi lại cực kỳ ngu muội, cộng thêm Hoãn Chi biết ăn biết nói, ta gần như đem tuyệt học cả đời của Tiên Linh đảo truyền hết cho Hoãn Chi, nhưng ta dần dần phát hiện, Vương Hoãn Chi dã tâm cực lớn, lại tham lam, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn nào."

Tiêu Dao Tử mắt thấy mình đã già, lại có con gái Linh Nhi ra đời, vì vậy sau khi cân nhắc, trước khi ông quyết định thoải vị đã thử Vương Hoãn Chi một lần.

Vì vậy, Tiêu Dao Tử giả đò truyền chức chưởng môn cho Hàn Tiêu, muốn xem Vương Hoãn Chi có phản ứng gì. Ý định ban đầu của ông là nếu Vương Hoãn Chi bình tĩnh tiếp nhận sự thật này, ông sẽ giao chức chưởng môn cho Vương Hoãn Chi, nhưng chưa từng nghĩ việc này làm cho Vương Hoãn Chi nổi lên sát tâm.

Vương Hoãn Chi bắt cóc Linh Nhi, cũng đánh lén trọng thương Tiêu Dao Tử, sau đó, lấy việc tàn sát người Tiên Linh đảo, lợi dụng điểm yếu uy hiếp Tiêu Dao Tử giao Tiên Linh thần giới ra.

Cũng may Tiêu Dao Tử đem hết toàn lực giao Tiên Linh thần giới cho Hàn Tiêu, cũng giúp ông ấy lặng lẽ rời khỏi Tiên Linh đảo.

Mà chờ đợi Tiêu Dao Tử chính là cả nhà tàn sát, VỢ và mình đều bị Vương Hoãn Chi giết, con gái nhỏ Linh Nhi không biết tung tích, trăm người dân đảo toàn bộ đều ở trong biển máu.

"Công lực của Hàn Tiêu cực kỳ kém, ta sợ tương lai xả ra chuyện ngoài ý muốn để Vương Hoãn Chi lại đoạt được Tiên Linh thần giới, cho nên trước khi Hàn Tiêu rời đi đã động tay động chân trong Tiên Linh thần giới, cũng đem bí mật nguyên thần của ta giấu trong đó luôn."

"Ta biết phản đồ kia giống như ta, tâm cao khí ngạo, cho nên trước khi chết lập thề độc, nếu ta sau khi chết có người lạy ba cái ở trước mộ ta là mở ra được năng lượng phân ấn, giải trừ cấm chế cuối cùng của Tiên Linh thần giới."

Nghe xong những lời này, Hàn Tam Thiên ngây ngẩn.

Vương Hoãn Chi hắn là hận Tiêu Dao Tử thấu xương, cho nên, ông ta vĩnh viễn cũng không thể quỳ lạy trước mộ Tiêu Dao Tử, điều này cũng có nghĩa, cho dù Tiên Linh thần giới có bị ông ta đoạt được thì ông ta cũng không có cách nào mở Thần cung ở dưới đất.

Không thể không nói, một chiêu này của Tiêu Dao Tử thật sự rất hay.

"Bây giờ, nhẫn Tiên Linh giới đã giải cấm chế cuối cùng rồi, ngươi cũng là đảo chủ chân chính của Tiên Linh đảo, đúng rồi, sau rừng đào có một thung lũng xác chết, nhớ sau khi lấy được địa cung thì đi nơi đó nhìn một chút, rất có ích cho ngươi."

"Thời gian không còn sớm, lão phu cũng muốn cùng sư bà các ngươi lên đường." Nhẹ nhàng cười một tiếng, bóng dáng Tiêu Dao Tử nhất thời hóa thành hư không.

Sau khi bái tế xong, lúc này Hàn Tam Thiên mới mang Tô Nghênh Hạ trở lại căn nhà trúc màu trắng.

Trên đường đi xuống Thần Cung dưới đất, Hàn Tam Thiên cũng biết bà cụ là người duy nhất của Tiên Linh đảo năm đó sống sót được, tên là Long bà.

"Đúng rồi, Long bà, ta nghe sư công nhắc qua, nói trên Tiên Linh đảo có nơi gọi là Lung Thũng xác chất, ngươi có biết đây là nơi nào không? Nghe thật giống như là nơi chôn xác vậy?" Hàn Tam Thiên kỳ quái hỏi.

Long bà lắc đầu một cái, cười ha ha một tiếng, giống như lời nói Hàn Tam Thiên là đang nói giỡn với bà: "Đảo chủ, Thung lũng xác chết sao là nơi chôn người chứ? Đảo chủ ngươi nếu biết nơi đó sao sẽ cam lòng chôn xác nữa chứ?"

"Đảo chủ đã đến cung điện dưới đất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.