Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2159: Chương 2159






Mà dường như vào lúc ấy, phía bên đường nhỏ, cây cỏ cũng lắc lư, dường như có vô số bóng người đang lướt qua, điều này khiến cho đám người đang mai phục Trần đại thống lĩnh đang mai phục phía bên đường nhỏ rất khó chịu.

"Diệp Cô Thành huynh đệ, cảm ơn.”

Thiên Lộc Tì Hưu trực tiếp bỏ qua vị trí Diệp Cô Thành đang ở, Hàn Tam Thiên cầm lấy búa Bàn Cổ, trực tiếp vọt đến, đến tận bây giờ vẫn còn không quên cảm ơn Diệp Cô Thành.

Diệp Cô Thành cũng hoàn toàn ngẩn cả người, bởi vì từ một góc độ nào đó mà nói, kết quả cuối cùng đúng thật là phải có Diệp Cô Thành thì Hàn Tam Thiên mới có thể làm được.

Đó là một sai lầm, là chó ngáp phải ruồi!

Cho nên Hàn Tam Thiên cảm ơn, cũng không phải là không có lý.

Diệp Cô Thành sửng sốt tầm hơn ba giây, ngay sau đó mồ hôi lại đổ đầm đìa, ở ngay đại bản doanh của Vương Hoãn Chi mà nói những lời này, không phải là đang khiến cho hắn ta chết không có chỗ chôn hay sao?

Không lo lắng được nhiều như vậy, Diệp Cô Thành nhanh chân mang người đuổi theo.

Lúc này Hàn Tam Thiên đã dừng lại ở chính giữa đại bản doanh, Thiên Lộc Tì Hưu tỏa ra ánh sáng vàng, búa Bàn Cổ trong tay cũng sáng chói, Hàn Tam Thiên phóng khí thế ra, kim thân lóe lên, ngạo thị quần chúng, một cỗ khí thế không giận mà uy mang theo hơi thở của người bề trên khuếch tán khắp chiến trường, khiến cho những tên đệ tử kia không chịu được áp lực mà lui xuống.

Nhìn thấy Hàn Tam Thiên đến, Vương Hoãn Chi rất lo lắng, nhưng bên ngoài vẫn cười khinh thường nói:

"Lá gan cũng lớn đấy, đơn thương độc mã mà dám xông vào đại bản doanh của ta, Hàn Tam Thiên ơi là Hàn Tam Thiên, ta có nên khen ngươi dũng mãnh không đây? Hay là cười nói ngươi ngu ngốc hả?"

Hàn Tam Thiên mỉm cười:

“Tùy ông muốn làm gì cũng được, nhưng mà, tôi vẫn nhắc nhở ông một câu, tốt nhất là nên khen, bởi vì tôi sợ ông sẽ không cười nổi.”

“Dựa vào gì chứ? Ngươi đang uy hiếp lão tử hay là đang chọc lão tử cười vậy!"

Vương Hoãn Chi vừa tức giận vừa buồn cười:

"Dựa vào Hàn Tam Thiên ngươi đơn phương độc mã tiến vào đại bản doanh của ta sao? Ta lại không cười nổi ư?”

“Đương nhiên là không chỉ dựa vào tôi."

Hàn Tam Thiên cười nói.

“Chẳng lẽ muốn dựa vào người của ngươi?"

"Đúng vậy!"

Hàn Tam Thiên từ chối cho ý kiến, dù sao đây cũng là sự thật.

Nghe thấy câu trả lời ấy, ngay lập tức Vương Hoãn Chi cười nói:

"Ta sợ người mới là kẻ không cười nổi."

Vương Hoãn Chi vừa mới dứt lời, ngay lập tức những người ở xung quang liền cười lớn, trong mắt bọn họ, đường nhỏ kia đã thiết lập trận địa mai phục, chỉ cần nhân mã của Hàn Tam Thiên đi lại đây, thì sẽ trở thành cá ở trong chậu.

Đến lúc đó Hàn Tam Thiên còn có thể cười được sao!

Hàn Tam Thiên nở nụ cười, nhìn Vương

Hoãn Chi, nói:

“Xem ra quả đúng là ông đã già rồi, có chút hồ đồ, hai quân đối chọi với nhau, lại không chú ý đến chi tiết như vậy, ông có biết không? Chuyện này sẽ hại chết ông. Thật giống như một cây đại thụ, nếu như bên trong có sâu mọt mà lại không phát hiện ra, vẫn dùng nó để làm xà nhà như cũ, rồi sẽ có một ngày nó không chịu nổi, ầm ầm ngã xuống."

Gương mặt Vương Hoãn Chi lạnh lẽo, lão ta bị nụ cười tươi này của Hàn Tam Thiên làm cho có chút chột dạ:

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

"Mỗi một lần tập kích của tôi đều giống như lôi đình giáng thế, nhanh như chớp, ông có muốn biết nguyên nhân là gì không?"

Hàn Tam Thiên cười một cách tà ác, trong mắt mang theo một tia cười nhạo.

Đương nhiên là Vương Hoãn Chi rất khinh thường, nhưng còn chưa kịp há miệng, bỗng thấy Hàn Tam Thiên đang làm cái gì đấy. Ngay sau đó, bỗng nhiên có vô số bóng dáng bay ra từ trong tay áo của hắn.

Chờ đến khi bọn họ lấy lại tinh thần, một ngàn con kỳ thú bất ngờ xuất hiện ở trên vùng đất vốn đang trống trải, tiếng gầm rú chấn động tứ phương!

Các đệ tử của Dược Thần các bị một đoàn kỳ thủ xuất hiện bất thình lình dọa cho gương mặt xám như tro tàn, một tiếng thú rống cắt ngang qua bầu trời giống như là đâm thẳng vào trái tim của bọn họ, khiến cho bọn họ cảm thấy lạnh lẽo.

“Ông cho rằng!"

Hàn Tam Thiên cười một cách dữ tợn:

“Cái gì mới gọi là đánh bất ngờ?”

"Giết!"

"Rống!"

Ngàn con thú rống lên, giương cánh dậm chân, miệng đỏ như máu há lớn, vô cùng tàn nhẫn mà đánh về phía đại quân Dược Thần các

Trong khoảng thời gian ngắn, các đệ tử ở đại bản doanh Dược Thần các không thể phản ứng kịp, bị đánh giết tan tác, hiện trường là một mảnh hỗn loạn.

Ánh mắt Vương Hoãn Chi đầy vẻ kinh ngạc,







- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.