"Hàn Tam Thiên, ta đã khúm núm đến như vậy, như vậy ngươi cũng nên vừa ý rồi, không cần quá đáng như thế."
Nét mặt già nua của Phù Thiên nghiêm nghị, cố gắng nuốt giận nói.
Nếu như ông ta thật sự làm như vậy, thế ông ta làm
gì còn mặt mũi nào mà sống nữa?
Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười:
“Ông uy hiếp tôi sao? Có tin là tôi không những muốn ông học tiếng chó sủa? Mà tôi còn muốn ông học chó đái không?"
"Ngươi!!"
Phù Thiên tức giận.
"Muốn hợp tác thì sủa, không muốn thì cút. Đương nhiên, nếu như ông thật sự muốn ganh đua cao thấp với chúng ta, thì tôi cũng không ngại đâu."
Nói xong, Hàn Tam Thiên vỗ vỗ bả vai của Phù Thiên, cười lớn:
"Dược Thần các đã thua như thế nào, trong lòng ông chắc là cũng biết rõ rồi, tôi có thể đánh nửa cái Dược Thần các nằm úp được, thì ông còn nghĩ rằng tôi còn phải sợ ông sao?"Ngay lập tưc Phu Thiên sümg sot, tuy ning ông ta vẫn luôn cố y gay bỏ biểu thiện chêm chêm truncg của Hàn Tam Thiên, nhung thăm là người trong cuộc, Cng ta còn biết rõ hơn bắt kỹ gươNG mặt, thất bại của Dược Thần các, không thể mào tách mi khöng iêm quan đến Ha Tam Thiêm được.
Đây cũng là nguyên nhân căm bản mà ông ta tim moi cách để mượn sức phải Hur Võ, humg miêu như pihái Hu Vô ở trong tay Hän Tam Thiên, vậy làm đi làm pihám này của ông ta chắc chăn la sẽ thất bại nỗI.,
Đánh sao? Ông ta không thể nắm chắc phầm thắng. Nhưng cho dù có thể thắng, thiì tinh sao? Mỗi khi có kẻ khác nhãn cơ hội mà vào, hai miha Pihl Diệp sẽ nghênh đón ngày đầu tai uơng
Chỉ có hòa thuận, mới là cơ hội sinh tôm và lóm mamih
duy nhất của hai nhà Phù Diệp.
"Hàn Tam Thiền, ngươi cũng dùng uy hiếp ta, mêu như ngươi dām âm T với chung ta, phái Hut Võ các ngươi cũng sẽ một thân một miình thôi."
Phù Thiên CLB nói.
"Sau khi tiếp nhận kinh nghiệm thì làm thất bại trước, nếu như bây giờ Dược Tham các đánh tôi một lầm nữa, ông cảm thấy Dược Thăm các sẽ đánh ôngtrước, hay là đánh tôi trưởc đây?"
Hàn Tam Thiên cười nói.
Liên quân của hai nhà Phù Diệp là đông nhất, hơn nữa bởi vì địa hình, hai nhà Phủ Diệp lúc nào cũng có thể bọc đánh sau lưng Dược Thần các, đương nhiên là bọn họ sẽ đánh thành Thiên Hồ trước.
"Hay là, tôi nói chuyện với Dược Thần các, chủng ta quyết định sẽ liên thủ với bọn họ, thanh trừ các ông thì sao?”
Hàn Tam Thiên cười tà ác nói.
Mặc dù anh không thể nào làm như vậy được, nhưng Hàn Tam Thiên tin rằng, đó chính là tử huyệt của Phù Thiên.
Từ một nghĩa nào đó mà nói, ông ta cũng giống như Vương Hoãn Chi, thật vất vả mới chiếm được quyền lợi, muốn ông ta khom người nhặt một cái đinh, sao ông ta có thể làm được chứ?
“Ông không có sự lựa chọn nào hết."
Hàn Tam Thiên cười nhìn Phù Thiên.
Sắc mặt Phù Thiên lạnh lùng, ông ta hoàn toàn bị Hàn Tam Thiên uy hiếp không có chút sức lực chống cự nào, Hàn Tam Thiên không chỉ nói đến nhữngđiểm quan trọng, mà quan trọng nhất chính là ảnh mắt tự tin kia của hắn hoàn toàn không cho phép bất cử. ai có nghi ngờ gì, lui một bước, là có thể có được trời cao biển rộng, lần mua bản này, nhìn thể nào cũng thấy có lời.
Sao ta có thể biết được người có đang đùa giỡn với ta hay không? Đừng quên ngươi đã lừa Thập nhị Cơ của ta đi như thể nào!"
Hàn Tam Thiên cười khinh thường, dùng một tay trực tiếp nẻm đồ ăn từ trên mâm xuống đất:
Thêm một cái nữa đi, hãy ăn sạch đồng đồ ăn này giống như chó ăn."
"Ngươi!"
Hay là thêm một mâm nữa?”
Bỗng nhiên sắc mặt Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
Phù Thiên cắn răng một cái.
"Gâu!!Gâu!!Gâu!!"
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, chỉ cần ông ta có thể khiến cho gia tộc kiêu ngạo, ngày hôm nay Phù Thiên ông ta có thể sủa giống như chó, trong tương lao, ông ta cũng có thể khiến cho đời này Hàn Tam Thiên sống không bằng chết."A? Chuyện này..."
Đảm người hai nhà Phù Diệp nhìn nhau, tất cả đều choáng váng.
Đám quần chủng vây xem cũng kinh ngạc đến rơi cả
cằm, tộc trưởng của Phụ gia thế mà lại bị một người
trẻ tuổi nhục nhã đến như thế, bảo học tiếng chó sủa liền học tiếng chó sủa. Lúc này, có không ít người đang nhảy cẫng lên, muốn nhìn người trẻ tuổi ở trong ngõ kia, rốt cuộc đó
là người như thế nào. Cũng có một ít nữ nhân chưa
lập gia đình, sau khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên đều
rung động.
Trên đời này thứ ngầu nhất, một là đấu tranh anh dũng, hai là anh hùng cái thể vô dụng, hoặc là bày mưu nghĩ kế, liếc nhìn thế gian bằng nửa con mắt cũng rất ngầu.
Mà Hàn Tam Thiên lúc này, lại là người sau.
“Rốt cuộc người trẻ tuổi này là ai vậy? Ngay cả Phù Thiên khi ở trước mặt hắn cũng phải như vậy? Hơn nữa không phải cao quản hai nhà Phù Diệp đều ở đây sao, thế mà không có người nào dám lên tiếng u?""Không biết nữa, trước kia cũng chưa bao giờ gặp được nhân vật này. Nhưng mà, thật ra ta cảm thấy rất kỳ lạ, sao đám người Phù Mãng kia lại ở bên cạnh hắn thế? Ta nhớ rõ ràng Phù Mãng là phụ tá của liên minh Người thần bí mà?"
"Ngươi nói đến mới nhớ, thật ra ta cũng vừa nhận ra, Bách Hiểu Sinh ở kia kìa!"
"Hơn nữa ngươi nhìn những trưởng lão kia của phái Hư Vô đi, tất cả đều đứng ở hai bên người hắn, hơn nữa thái độ cũng rất khiêm tốn, người này, chỉ sợ là có lai lịch không nhỏ. Theo ta thấy, có phải là Người thần bí hay không?"
“Nhìn dáng người này, quả đúng là rất giống Người thần bí, nhưng mà, không phải Người thần bí vẫn luôn đeo mặt nạ hay sao?"
Có rất nhiều người đang thảo luận, xoi mói nhau, nhưng ở trong lỗ tai Phù Mị lại cảm thấy vô cùng chói tai.
Cũng may tin tức Hàn Tam Thiên là Người thần bí này, hai nhà Phù Diệp vẫn luôn cố ý đè ép, thêm vào chuyện có rất nhiều người cũng không nhận ra Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ. Nếu không, chắc nàng ta cũng sẽ tức giận đến mức hộc máu ngay tại chỗ.
“Bây giờ đã được hay chưa?"Phù Thiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Tam Thiên. Hàn Tam Thiên bĩu môi, nhìn thoáng qua đồ ăn trên
bát đĩa.
Phù Thiên cắn răng một cái, nhắm hai mắt lại, sau đó ông ta quỳ rạp trên mặt đất ăn sạch đồ ăn ở trên bát đĩa.
Ăn xong đống đồ ăn ấy, Phù Thiên lạnh mặt đứng lên nói:
“Bây giờ thì sao?”
“Được rồi, rất nghe lời đấy, lát nữa sẽ thưởng cho ông một cục xương, bây giờ ông có thể đi được rồi."
Hàn Tam Thiên cười nói.
Ngay lập tức Phù Thiên giận tím mặt nói:
“Người có ý gì vậy? Ngươi bảo ta đi sao? Vậy chuyện ngươi đồng ý với ta thì sao?"
“Tôi chỉ nói là sẽ suy nghĩ, còn chưa nói là chắc chắn sẽ đồng ý. Trừ phi, tất cả đều biểu diễn."
Nói xong, Hàn Tam Thiên đặt ánh mắt lên đám ngườiPhàm đang đóng ở đầu ngô.