Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2180: Chương 2180




Một cái tát này, lòng của Diệp Thể Đồng cũng đau đơn chứ đừng nói gì đến trên mặt Phù Mị sẽ để lại vết sâu bao nhiêu. Thân thể của hắn hơi run, ánh mắt mười phần sợ hãi nhìn lướt qua Hàn Tam Thiên, tiếp đó hơi oán trách nhìn Phù Mị, lạnh lùng quát: "Nàng còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi đi."

Phù Mị không tin tưởng nổi nhìn Diệp Thế Đồng: "Ngươi nói cái gì? Ngươi bảo ta qua đó? Diệp Thế Đồng, ngươi có phải là điên rồi hay không. Ta thế nhưng là vợ của ngươi."

“Đi qua." Diệp Thế Đồng quay đầu sang chỗ khác, không nghĩ lại nói nhảm việc này với Phù Mị.

Nhìn thấy Diệp Thế Đồng như thế, biểu tình của Phù Mị trở nên dữ tợn, tiếp đó giống như là một kẻ điên, trực tiếp xông lên bắt lấy Diệp Thế Đồng, tức giận gầm thét: “Diệp Thế Đồng, con mẹ nó ngươi có còn là nam nhân hay không? Người khác rõ ràng muốn là muốn làm nhục vợ ngươi trước nhiều người như vậy, người mẹ nó lại còn bảo ta qua đó? Có phải người khác muốn ngủ với ta, ngươi mẹ nó cũng muốn lột sạch lão nương đưa qua đó!"

Phù Mị như một người phụ nữ đanh đá, người muốn mặt mũi và hư vinh như nàng ta tự nhiên hiểu rõ mùi vị này trong quá khức, cho nên lúc này hoàn toàn không để ý mình có là trò hề không, chỉ muốn mắng Diệp Thế Đồng.Diệp Thế Đồng sao lại không rõ lão bà của mình mất mặt, mình cũng không hào quang hơn đâu chứ? Chỉ là, mất mặt lại tốt hơn chết à?! Đối mặt với Phù Mị mạnh mẽ, điên như vậy, có người bị dáng vẻ như chó dại của nàng ta doạ cho nhảy dựng, có người thì che miệng cười trộm. Phù Mị trước đó còn ở trên trăm nghìn người thì ra cũng sẽ ở thời điểm túng quẫn mà giống như chó điên. Phú quý và thận trọng giả vờ lúc trước, nhớ lại khiến cho người ta cảm thấy châm chọc.

“Đủ rồi." Diệp Thế Đồng phiền muộn không thôi, một tay đẩy ngã Phù Mị xuống đất: “Mau chóng qua đó đi."

Nhìn ánh mắt Diệp Thế Đồng kiên định như vậy, Phù Mị ảm đạm, nàng quăng ánh mắt về phía mấy cai quản đang đứng một bên. Lúc bình thường, đám cao quản này giống như chó mà vây quanh nàng, nhưng lúc này, nhìn thấy ánh mắt Phù Mị quăng tới, đám người này hoặc là nhìn đi nơi khác, hoặc là mắt trợn trắng.

Phù Mị cười thê thảm một tiếng. Nàng ta biết, nàng ta không có lựa chọn.

Phù Mãnh ra hiệu một ánh mặt, Thu Thuỷ và Hoạ Ngữ lập tức đi tới đỡ Phù Mị, trực tiếp dựng nàng ta dậy, kéo tới trước mặt Hàn Tam Thiên. Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Tô Nghênh Hạ, Tô NghênhHạ gật gặt đầu. Tô Nghênh Hạ đi tời trước người Phú M. Nhin thấy Tô Nghênh Hạ, trong mắt Phù Mi lộ ra ảnh sáng hung han.

Bop!

Tô Nghênh Hạ cũng không khách khí, giơ tay lên đã một tát, trực tiếp đành lên mặt Phủ Mị.

Bốp!

Lại một cái tát!

Tô Nghênh Hạ không hề lưu tình một chút nào. Hai cái tát này khiến cho khoẻ miệng Phù Mị chảy ra mãu tươi, dù vậy, nàng ta vẫn dùng ánh mắt tuc giận, hung hăng nhìn Tô Nghênh Hạ chằm chằm tô. Nếu như dùng ảnh mắt có thể giết người, đoản chừng nàng ta đã có thể giết chết Tô Nghênh Hạ một trăm nghìn lần. Có điều Tô Nghênh Hạ cũng không có chút sợ hãi, thậm chí ánh mắt là nhìn thẳng vào Phù Mị: Thời điểm ở Phù gia, tôi cũng đã nói, cô tất tôi hai cái, sớm muộn gì tôi sẽ trả lại cho cô, vậy hôm nay đi."

Bôps!

Lại một cải tát!

"Một tát này, tôi dánh thay chồng mình, Hàn Tam Thiên. Phù Mị, cô luôn mồm mång đàn ông của tôi làrác rưởi, kết quả thì sao, bí mật câu dẫn người đàn ông của tôi?" Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói.

Lời này vừa nói ra, đảm quần chúng xôn xao.

“Không phải đâu, thành chủ phu nhân vậy mà câu dẫn Hàn Tam Thiên?"

“Nhìn không ra mà. Bình thường bên ngoài rất cao ngạo, thì ra thực chất bên trong lại là gái điểm."

"Cũng phải. Thân phận của Hàn Tam Thiên là gì chứ. Một vị thành chủ nho nhỏ lại coi là gì đâu?"

“Chỉ sợ là trên đầu của Diệp thành chủ có khả năng đều là một bãi cỏ xanh mơn mởn.”

Sắc mặt Diệp Thế Đồng lạnh lẽo, cực kỳ xấu hổ. Hắn biết quá khức của Phù Mị bị lộ ra, mình cũng sẽ mất mặt, nhưng không nghĩ tới chuyện lại ngoài ý muốn theo nhau mà tới, một quả dưa lớn rơi từ trên trời xuống, thế mà rơi lên trên đầu của mình.

"Ta... Ta không có..." Phù Mị cắn răng, chết không

thừa nhận.

Bốp!

Lại một cái tát!!!

“Một tát này, tôi thay liệt tố liệt tông Phù gia đánh. Tôivới có cuối cùng cũng xem như là chị em họ, CÔ lại có ý đồ câu dẫn chồng của chị họ cô, đạo đức bại hoại

Tô Nghênh Hạ tát xong bốn cái, lúc này mới thu tay lại, gật gật đầu với Hàn Tam Thiên, biểu thị mình đã xã giận xong.

Ánh mắt Hàn Tam Thiên âm độc. Mặc dù anh biết với tính cách loại người như Phù Mị, trong lúc Tô Nghênh Hạ bị giam giữ ở Phù gia, khẳng định chịu không ít ủy khuất, nhưng nào ngờ được, người phụ nữ này vậy mà ra tay đánh Tô Nghênh Hạ. Phù Mị bị bốn cái tát này đánh cho đầu óc choáng váng, tóc tai rối bời.

Tô Nghênh Hạ túm lấy tóc Phù Mi, truc tiếp kéo nàng ta lên, tiếp đó lạnh lùng nói: "Thành chủ phu nhân? Cô thật sự cho minh đã rất ghê gớm rồi? Tôi cho côi biết, cô xưng vương xưng bá ở Phù gia như thế nào, tôi không muốn quản. Nhưng cô dám chọc đến người của tôi, đừng nói cô chỉ là phu nhân của một thành chủ, cho dù cô là thành chủ, cô ở trước mặt tôi chẳng qua là một con chó. Tinh Dao.”

Có nô tỳ."

"Miệng của cô quả thối, cô giúp cô ta quản miệng cho tốt đi."

"Vâng."Tình Dao gật gật đầu, có hơi khẩn trương đi mấy bước đến trước mặt Phù Mị. Có điều nhìn thấy ảnh mắt Phù Mị hung ác, Tinh Dao luôn luôn hơi nhu nhược lúc này lại có chút sợ hãi, Thu Thuỷ và Thơ Ngữ nhìn nhau một chút, tiếp đó đều cười lạnh.

"Tinh Dao, tất đơn giản mà. Miệng thối thì phải lấy độc trị độc." Thơ ngữ cười nói.

- -----------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.