Trong phủ đệ Vương gia.
Dưới mái hiên, Vương lão tiên sinh vẫn ngồi ở chỗ đó, nhàn nhã hạ cờ, đối diện, là Vương Đống lòng như lửa đốt, mặc dù trong tay nắm con cờ, nhưng ánh mắt lại vẫn lơ lửng về phía ngoài cửa, hiển nhiên trong lòng không bình tĩnh.
Theo một quân cờ hạ xuống của Vương lão tiên sinh, Vương lão tiên sinh nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Người đánh cờ không chuyên tâm thì ắt sẽ thua”
Vương Đống cúi đầu nhìn một cái, mặc dù còn chưa có kết thúc, nhưng mà không biết tại sao mình đã bị cha bao vây xung quanh.
“Ai nha, cha, con nào có tâm tư đánh cờ chứ, cha biết rõ lúc này con đang chờ tin tức của con nhóc Tư Mẫn mà, cha lại...” Vương Đống không biết làm sao, than thở.
Ông ta sốt ruột giống như con kiến trên chảo nóng, ngồi cũng không yên, kết quả lại bị mình cha già kéo đi đánh cờ.
“Ta đã nói với con bao nhiêu rồi, người làm chuyện lớn thì phải bình tĩnh, con lại không thể nào chi phối được kết quả vậy thì cần gì phải cuống cuồng chứ?”
“Ai nha, một ván cờ mà thôi.”
“Cờ như đời người đó, một bước sai, thì các bước sau sẽ sai.” Vương lão tiên sinh cười một tiếng.
“Nói rất hay!”
Nhưng vào lúc này, trên cửa có một tiếng nói trẻ tuổi có lực truyền tới, Vương Đống nhất thời ngẩng đầu nhìn lại, vẻ lo lắng trên mặt rất cuộc thả lỏng, nở nụ cười.
“Cha, là Hàn Tam Thiên.” Vương Đống vui mừng nói.
Vương lão tiên sinh chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không đứng dậy, lẳng lặng nhìn bàn cờ.
Hàn Tam Thiên đạp cửa mà vào, sau lưng là Vương Tư Mẫn dẫn một đám Bạch y nhân cùng với kiệu phu gánh cổ kiệu theo sát phía sau, Vương Đống vội vàng cười nghênh đón.
Hàn Tam Thiên chỉ cười với ông ta một tiếng, sau đó bước đến bàn cờ.
Nhìn lướt qua bàn cờ, Hàn Tam Thiên cười nói với Vương Đống: “Thua rất thảm mà.”
Vương Đống ngượng ngùng sở một cái đầu, đừng nói mới vừa rồi lòng không bình tĩnh, cho dù nghiêm túc thì ông ta cũng không khả năng là đối thủ của cha mình.” Tài đánh cờ của ta kém, kết quả hình thành thế chết. Nếu không người cũng thử chơi với cha ta một ván nhé?”
Hàn Tam Thiên vừa tiến đến đã tìm cha mình đánh cờ, mặc dù là Vương Đống không nghĩ tới, nhưng ông ta vui lòng đứng xem.
ít nhất Hàn Tam Thiên không khách khí như vậy, nói rõ trong lòng anh xem Vương gia là bạn bè, nếu không cũng không đến nổi như vậy.
Hàn Tam Thiên nghiên cứu cẩn thận thế cờ lúc này, Vương Đống cũng không nói thêm gì nữa, bảo Vương Tư Mẫn nhanh đi pha trà, mà chính ông ta thì cười khanh khách chắp tay sau lưng ở bên cạnh quan sát.
Vương Tư Mẫn nhanh chóng bừng trà lên, sau khi rót hai lỵ ở trên bàn thì còn nhẹ nhàng bưng một ly trà đến bên cạnh Hàn Tam Thiên.
Vương lão tiên sinh vốn định đưa tay nhận lấy, nhưng ngạc nhiên phát hiện cháu gái lại đặt ly trà ở bên Hàn Tam Thiên, rồi đứng ở bên cạnh Hàn Tam Thiên nhìn anh đánh cờ, không hề có ý bưng cho mình, ông không khỏi lắc đầu cười khổ, con gái lớn không dùng được nữa mà.
Hàn Tam Thiên sờ cằm, toàn bộ tinh thần đều dừng ở trên bàn cờ, căn bản không chú ý tới những chi tiết này.
Từ thế cờ mà nói, ván này quả thực rất khó. Mặc dù không phải là thể chết hoàn toàn, nhưng bởi vì lúc trước Vương Đống hạ cờ quá loạn, cho nên từng bước cờ cũng sai, thật sự dù có đi thế nào cũng không chống đỡ được.
Nhíu mi rất lâu, Hàn Tam Thiên cũng không nghĩ ra đối sách, toàn bộ không khí nhất thời hết sức an tĩnh.
Mặc dù Vương Tư Mẫn không hiểu cờ, bởi vì Hàn Tam Thiên chơi nên nàng mới ở nơi này xem. Nhưng thấy dáng vẻ một nước cũng không đi của Hàn Tam Thiên thì chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng, thậm chí giảm bớt hô hấp, rất sợ ảnh hưởng đến suy nghĩ của Hàn Tam Thiên.
Một lát sau, Hàn Tam Thiên đột nhiên mỉm cười.
Ngay sau đó, anh nhẹ nhàng buông xuống một quân.
Vương Đống nhất thời cong người, trực tiếp nhặt quân cờ Hàn Tam Thiên mới vừa hạ xuống lên, chẳng biết xấu hổ mà nói với cha mình: “Hạ sai rồi, hạ sai rồi, Tam Thiên trợt tay.”
Nói xong, Vương Đống giao quân cờ cho Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên cười khổ, cầm lấy con cờ vẫn đặt lại chỗ cũ
Vương Đống nhất thời ngây ngẩn, mặc dù tài đánh cờ của ông ta không tính là rất tinh thông, nhưng mà cũng coi như là được thừa hưởng từ cha mình, biết được một hai. Ngay cả ông ta cũng nhìn ra, nước cờ này của Hàn Tam Thiên thật ra không có ý nghĩa gì lớn.
Không chỉ có không cách nào phòng ngự sỰ tấn công của đối phương mà mấu chốt là gần như không muốn tấn công.
“Còn ba nước cờ nữa thì người sẽ phải chết, người chắc chắn không phòng thủ sao?” Vương lão tiên sinh cười nói.
Hàn Tam Thiên cười không nói.
Vương lão tiên sinh lắc đầu một cái, khẽ cười giơ quân cờ lên nhưng lại đột nhiên phát hiện chỗ mà Hàn Tam Thiên mới vừa hạ đó hình như rất là kỳ quái.
Tay cũng dùng ở không trung!
“Ngươi muốn bọc hậu?” Vương lão tiên sinh rốt cuộc cũng phát hiện ý đồ của Hàn Tam Thiên, lại hạ một quân cờ, ngăn bên cạnh chỗ Hàn Tam Thiên mới vừa hạ.
Hàn Tam Thiên không nói gì, lại hạ thêm một quân xuống.
Vương lão tiên sinh nhất thời bám theo.
Sau nửa giờ, Hàn Tam Thiên lại hạ thêm một quân cờ xuống, Vương lão tiên sinh vốn nhíu chặc chân mày, lại nhíu chặc hơn, sau đó, cười ha ha một tiếng.
“Diệu kỳ, diệu kỳ.” Vương lão tiên sinh lớn tiếng khen ngợi.
Vương Đống cũng hoàn toàn sửng sở tại chỗ, mặc dù ván này Hàn Tam Thiên cũng không thắng cha mình, như mà cha mình lại cũng không thắng được Hàn Tam Thiên.
Vương Tư Mẫn thấy ông nội mình lộ vẻ xúc động như vậy, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chỉ có Vương lão tiên sinh, lúc này lắc đầu không ngừng, vẻ mặt tươi cười.
“Xem ra, đồ ta cất giấu gần trăm năm đã đến lúc giao cho hắn rồi.” Vương lão tiên sinh khẽ cười nói với Vương Đống.