Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2191: Chương 2191




“Sao vậy?” Tô Nghênh Hạ nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Hàn Tam Thiên, tiếp đó dùng tay xoa bóp nhẹ cho bả vai của Hàn Tam Thiên, cả người cực kỳ ôn nhu. Hàn Tam Thiên cười, quay đầu lại. Trên đời này chỉ sợ vào thời điểm Hàn Tam Thiên hoàn toàn nghiêm túc suy nghĩ, cũng chỉ có Tô Nghênh Hạ là cắt ngang vẫn khiến cho Hàn Tam Thiên hiền hoà như vậy.

“Không có chuyện gì.”

“Không có chuyện gì? Từ sau khi anh trở về từ Vương phủ, anh liền một mực lấy thứ này để nghiên cứu, ngay cả Niệm nhi nói với anh ba ba ngủ ngon, anh cũng không có về con bé.” Tô Nghênh Hạ cười phàn nàn.

Hàn Tam Thiên lập tức ngượng ngùng sở đầu, nhìn con gái đang ngủ say, nói xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, có thể vừa rồi anh quá mức tập trung tinh thần. Chờ ngày mai con gái dậy, anh sẽ xin lỗi con bé.”

“Được rồi, Niệm nhi cũng không có ý trách anh, biết anh đang bận chuyện, trước khi ngủ còn bảo em nói với ba ba, để ba ba chú ý thân thể nữa.” Tô Nghênh Hạ cười nói.

Trong lòng Hàn Tam Thiên ấm áp. Đều nói con gái là quả cầu nhỏ của baba, quả là đúng.

“Rồi, đến cùng vì cái gì chứ? Từ sau khi anh trở về từ Vương Phủ vẫn nhìn chằm chằm thứ đồ này mà ngần người. Em thực sự không rõ, thứ này đến cùng có gì tốt mà nghiên cứu chứ? Nhìn tới nhìn lui, chẳng qua cũng chỉ là một miếng sắt cũ nát.” Tô Nghênh Hạ nhẹ nhàng hỏi.

Kỳ thật thời điểm Hàn Tam Thiên nhìn, cô cũng có nhìn qua, nhưng thực sự không biết cái đồ vật nhỏ này cuối cùng có gì đáng để cho người ta mê mẩn. Bởi vì tại hoàn toàn không rót năng lượng, kỳ thật toàn bộ rồng cuộn xác thực chỉ như một món đồ tàn phẩm, một thanh đồng bùn nhão và gỉ sắt. Mắt thường nhiều lắm là chỉ có thể nhìn thấy ở giữa có cái hố rất nhỏ, mà trong cái hố có một dấu vết mờ mờ. Nếu như không phải trước đó Hàn Tam Thiên đã nhìn thấy vẻ ngoài thật sự của nó qua ánh sáng sau, chỉ dựa vào dáng vẻ của nó bây giờ, xác thực không có cách nào liên hệ nó với bất kỳ hình ảnh nào.

“Thứ đồ này sau khi chiếu sáng, thật ra là có ẩn ký giống với Bàn Cổ nhất tộc. Trước mắt đồ của Bàn Cổ mà anh biết, ngoại trừ Bàn Cổ Phủ và truyền nhân của Bàn Cổ là tiểu Đào và anh họ của cô ấy ra, nhưng thứ này cũng có, cho nên anh nghi ngờ, nó có phải là cũng có quan hệ gì với Bàn Cổ không?” Hàn Tam Thiên nói.

“Vương gia ở bên kia nói thế nào?” Tô Nghênh Hạ hỏi.

“Bọn họ cũng không rõ, chỉ biết là đồ thượng cổ, còn nói bên trong truyền thừa sức mạnh gì đó của chúa tể.” Hàn Tam Thiên cau mày nói.

“Sức mạnh của Chúa tể?” Tô Nghênh Hạ nhướng mày, loại lực lượng này cô ngược lại chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy: “Cũng chưa từng nghe qua thế giới Bát Phương có loại lực lượng này.”

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, trong tay phóng ra một tia năng lượng, thắp sáng rồng cuộn. Khi ánh sáng xanh của con rồng lần nữa xoay tròn, ở giữa một lần nữa lại sáng ngời lên, cái hố và ấn ký kia cũng một lần nữa hiện ra trước mặt Tô Nghênh Hạ. Tô Nghênh Hạ cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho vô cùng rung động!

“Có điều, nói là nói như vậy, cho đến bây giờ, anh cũng không biết dùng thứ đồ này như thế nào, chứ đừng nói đến cái gì khác.” Hàn Tam Thiên buồn bực nói.

Mặc dù có trái tim của rồng không ngừng cung cấp năng lượng, nhưng mạnh như Hàn Tam Thiên cũng biết rõ năng lực hấp thu của rồng cuộn trước mắt này thật sự là quá mạnh, bản thân cực kỳ phí sức.

“Kỳ thật anh cũng không hiểu nhiều về rồng cuộn này. Có điều Tam Thiên anh từ đầu đến cuối đều cảm thấy nó thật sự thần kỳ. Rõ ràng vừa rồi chẳng qua là một đống sắt vụn, nhưng hôm nay khi rồng bay lên, quan trọng nhất chính là anh thật sự có thể cảm nhận được nói ẩn chứa một loại sức lực cực mạnh.” Tô Nghênh Hạ cũng đồng ý nói.

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, anh cũng biết thứ này tuyệt đối không phải vật bình thường, Vương gia quý trọng không biết bao nhiêu đời, tự nhiên nó không giống bình thường.

“Kỳ thật trước đó anh vẫn luôn nghĩ, chính là xung quang ấn ký này, anh luôn cảm thấy nó xuất hiện rất đột ngột, cũng rất kỳ lạ. Em cảm thấy thế nào?” Hàn Tam Thiên hỏi.

Tô Nghênh Hạ gật gật đầu. Thật ra cô cũng có loại cảm giác này.Rõ ràng là một cái mâm tròn, trong ngoài hai tầng, bên trong có thể chuyển động. Nhưng dưới tình huống như vậy, lại có một cái động ở giữa trung tâm. Nếu như là chỉ mình thử tròn tròn bên chuyển cũng bỏ đi, liên hợp giữa trong ngoài nữa, thoạt ít ra là ba vòng tròn đồng tụ. Nhưng vấn đề là, hết lần này tới lần khác, đây là một hình tròn bất quy tắc.

“Em cũng cảm thấy nó rất kỳ quái.” Tô Nghênh Hạ gật gật đầu: “Thật giống như nó xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện. Có điều, tồn tại chính là sự hợp lý, nó hẳn là có tác dụng của mình.”

“Đúng vậy. Mà anh luôn cảm thấy, dáng vẻ kỳ lạ này của nó, anh giống như đã thấy ở ở nơi nào rồi.” Hàn Tam Thiên sờ đầu, nhưng trong lúc nhất thời, anh thật sự nhớ không nổi. Chính xác mà nói, suy nghĩ một đêm, anh cũng không nghĩ ra được, chẳng qua là cảm thấy thứ này cừ kỳ quen mắt.

“Có nhiều thứ, từ trước đến giờ không thấy. Em cảm thấy anh vẫn là không nên quá vội vàng.” Tô Nghênh Hạ nhẹ nhàng để lại một nụ hôn trên mặt Hàn Tam Thiên: “Ngủ đi, có lẽ ngủ một giấc, đầu óc lại đột nhiên minh mẫn thì sao?”

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, đau khổ cười một tiếng. Tiếp đó đi theo Tô Nghênh Hạ nằm ở bên người Niệm nhi. Mặc dù ngủ rồi, nhưng Hàn Tam Thiên cũng không nhắm mắt lại.

“Anh còn đang suy nghĩ à?” Tô Nghênh Hạ nhẹ nhàng tới gần Hàn Tam Thiên, rúc đầu vào vai của anh.

“Không có.” Hàn Tam Thiên nói khẽ.

“Đừng nghĩ nữa. Cái động kỳ lạ như vậy, sao có thể biết nó là thứ gì chứ? Có lẽ, chính là bởi vì bỏ lại qua lâu nên bị hỏng đi, hoặc có lẽ, nói không chừng nó là một ổ khoá thì sao?” Tô Nghênh Hạ cười nói.

“Sao em lại nói nó là ổ khóa?” Hàn Tam Thiên ngược lại cảm thấy suy nghĩ của Tô Nghênh Hạ vô cùng mới lạ. Dù sao anh vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ đến hướng đó. Bởi vì chìa khoá của thứ này, có thể là dáng vẻ gì chứ.

“Không phải dáng vẻ của rồng cuộn rất giống Mệnh Bàn hợp nhất làm một với La Bàn sao? Không thể mở ra, không phải liền giống như dùng chìa khoá mở sao? Mà hình dáng ở trung tâm là rỗng ruột, chẳng lẽ không giống giảng vẻ cần đưa chìa khoá vào sao chứ? Thật giống như hộp gỗ, giống như mắt Âm Dương Bát Quái.” Tô Nghênh Hạ nói khẽ.

Hàn Tam Thiên lập tức nhíu mày. Tô Nghênh Hạ nói, nhìn như hoang đường nhưng lại mang theo ý tưởng kỳ diệu. Cẩn thận ngẫm lại, lại tựa hồ hợp với lẽ thường. Rồng cuộn ở giữa mâm tròn có thể dựa vào lực lượng để di chuyển, nhưng ở chủ tâm ở bên cạnh phía ngoài và ở giữa vẫn không động đậy. Mà cái hố ở trong trung tâm có ấn ký của Bàn Cổ, thứ này hình như cũng đang nói rõ, nơi đó có thể là nơi cực kỳ quan trọng, thậm chí khu vực hạch tâm. Có thể như lời Tô Nghênh Hạ nói hay không, mở nơi đó ra mới chính thức mở ra được rồng cuộn? Nhưng mà cho dù có ý nghĩ này, Hàn Tam Thiên cũng không biết chìa khoá của thứ đáng chết nhìn như quen thuộc đến cùng là thứ gì.

Có điều, ít ra cũng coi như có phương hướng suy nghĩ mới.

“Nghênh Hạ, sao anh không phát hiện ra em rất thông minh chứ?” Hàn Tam Thiên cười nói.

“Ha ha, nếu con gái không thông minh một chút, làm sao có thể gả cho đẹp trai, tiêu sái như Hàn Tam Thiên chứ.” Tô Nghênh Hạ cũng trêu đùa.

Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng ôm Tô Nghênh Hạ vào trong lòng, lúc này mới dễ chịu mà ngủ.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, cửa của Hàn Tam Thiên lại bị gõ. Khi Hàn Tam Thiên rời giường mở cửa, nhìn người đến, vẫn không khỏi cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.